Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tào gia chỉ sắp xếp duy nhất một huynh trưởng trong dòng tộc đưa thân, còn lại đều là bà mối và hỉ bà mời ở bên ngoài, những thứ cơ bản như nha hoàn bà tử cũng không có.
Không phải Tào gia không sắp xếp, mà là chính Tào Oánh Oánh cự tuyệt, nàng biết Triệu gia không lớn, cũng biết mẹ chồng tương lai không có nha hoàn hầu hạ, nàng một nàng dâu, sao có thể có bộ tịch lớn hơn mẹ chồng được, lại nói nàng từng ở Triệu gia một tháng, tháng đó, không có bất kỳ người nào hầu hạ mà nàng cũng có thể sống rất tốt.
Thậm chí có thể nói, một tháng đó là một tháng nàng sống vui vẻ nhất từ khi mẫu thân qua đời.
Nàng rất thích không khí của Triệu gia, nàng không muốn phá vỡ vẻ đẹp thuật túy kia.
Nhưng mà những hạ nhân một mực hầu hạ nàng cũng sẽ không ở Tào gia lâu nữa, chờ sau khi nàng ổn định ở thôn Đại Hà rồi, chờ sau khi vườn dâu chính thức bắt đầu nuôi tằm, nhóm người này sẽ rút một số người tới thôn Đại Hà giúp nàng quản lý vườn dâu, một số người khác thì sẽ đến trang tử cửa hàng quản lý giúp nàng…
Tào Oánh Oánh một đường đi ra ngoài, bước qua cánh cửa, lúc này, huynh trưởng Tào gia tới cõng nàng lên, đưa nàng lên kiệu hoa.
“Oánh Oánh…”
Tào Đức Phúc nghẹn ngào bật khóc.
“Ta Oánh Oánh, cha không nỡ bỏ con, nếu như con xuất giá, những cái sổ sách kia ai giúp ta xem…”
Nước mắt Tào Oánh Oánh vừa chảy ra, lập tức thu lại.
Cha nàng thực sự là… Được thôi, nàng cũng có chút sầu, sau khi nàng xuất giá, sổ sách trong nhà sợ là lại sẽ rơi vào trong tay mẹ kế, người mẹ kế này của nàng tâm tư nhiều lắm…
“Oánh Oánh, hu hu hu…”
Tào Đức Phúc không để ý hình tượng, bám lấy cỗ kiệu khóc rống lên.
“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chăm sóc tốt Oánh Oánh, không cô phụ sự tín nhiệm của nhạc phụ đại nhân.” Triệu Nhị Cẩu đỡ vai cha vợ, thanh âm kiên định nói, “Nếu như nhạc phụ đại nhân cần người xem sổ sách, chi bằng phân phó một tiếng, tiểu tế có thể đến Tào phủ bất cứ lúc nào.”
“Rất tốt rất tốt!” Tào Đức Phúc vỗ vỗ bả vai nữ tế, “Vậy cứ thế quyết định.”
Một bên, Tề thị âm thầm níu chặt khăn, tiện chủng trong bụng Mạnh di nương còn chưa xử lý, lần này lại tới thêm một tên Triệu Nhị Cẩu, có chủ tâm cản trở nàng ta đúng không!
Nàng ta đang thầm nghĩ, cảm giác một ánh mắt quét tới, nàng ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Nhị Cẩu.
Nàng ta lập tức đem tâm tư ác độc đè xuống, kéo cánh tay Tào đức phúc, ôn nhu nói: “Lão gia, giờ lành đã đến, để Oánh Oánh thuận lợi xuất giá đi, ba ngày sau lại mặt, có lời gì thì để đến khi lại mặt rồi nói cũng không muộn.”
Rèm kiệu hoa bị buông xuống, bốn kiệu phu nâng kiệu hoa lên, Triệu Nhị Cẩu lên ngựa, đội nghi trượng thổi sáo đánh trống, ngoài cổng Tào phủ vang lên tiếng pháo lốp bốp.
Bên trong một mảnh náo nhiệt, kiệu hoa dần dần đi xa.
Lúc này, đã là giờ Tỵ, ánh mặt trời càng thêm mãnh liệt, thôn Đại Hà càng ngày càng náo nhiệt.
Toàn thôn đều đến đây dự tiệc, cũng không phải là tay không mà đến, đều sẽ mang chút hạ lễ, thường thấy chính là vải đỏ, trứng gà, mấy cân gạo, hai cân thịt, đường đỏ các loại, một chút họ hàng gần sẽ chuẩn bị lễ phong phú hơn một chút, những người từng nhận ân huệ của Trình Loan Loan cũng sẽ tăng thêm hạ lễ, ví dụ như Vương thẩm, Phú Quý thẩm, Chu lão bà tử.
Người trong thôn tới cũng sẽ không nhàn rỗi, đều sẽ phụ một tay, làm chuyện trong khả năng, trong viện khắp nơi đều là người, bên này một đống người vây quanh lột tỏi, bên kia một đám người đang hái rau, bên này đang phết thịt cá, bên kia đang nặn thịt viên…
“Nương Đại Đầu, thịt viên đã chiên xong, đưa đến nhà bếp đi.”
“Bên này canh cá nấu chua cũng xong rồi, người đến, đưa đến nhà bếp đi.”
“Thịt dê nướng cũng không biết đã chín chưa, gọi nương Đại Sơn tới nhìn một chút…”
Trình Loan Loan đang ở trong nhà bếp kiểm tra món ăn, mặc dù đã sắp xếp xong xuôi, nhưng nàng còn cần tự mình kiểm tra lại một lần, bởi vì thức ăn này không giống với hỉ yến truyền thống của thôn Đại Hà, mỗi món ăn đều rất phức tạp, nàng phải đích thân kiểm định.

Advertisement
';
Advertisement