“Ngươi cái bà nương này cũng quá không hiểu chuyện, chất tử cưới vợ, sao ngươi không cho Tam Mao trở về thông báo cho ta một tiếng.” Lưu Khôi hất tay Trình Viên Viên ra, sau đó xách đồ trong tay lên: “Ta vừa nghe nói nhà Tuệ Nhũ nhân có hỉ sự, ta lập tức mua lễ hạ lễ tới đây, Loan Loan, ngươi cũng đừng trách tỷ phu đến trễ a.”
Người trong sân hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người đều nghe rõ, thì ra vị nam nhân này là nam nhân của đại tỷ Trình gia. Theo lý thuyết, chất tử thành thân, quả thật nên mời dượng ruột tới, nhưng người trong thôn Đại Hà cũng đều nghe nói, Lưu Khôi này là một tên côn đồ, mỗi ngày ở nhà uống rượu đánh nữ nhân, nhìn mà xem, Trình Viên Viên bị ép đến mức phải tới ở nhờ nhà muội muội ruột của mình.
Bây giờ đã trốn đến thôn Đại Hà rồi, thế mà nam nhân này còn tới đây gây phiền phức, nghĩ rằng người của thôn Đại Hà bọn họ dễ bị bắt nạt phải không?
Vương Vĩnh Thành nháy mắt với mấy hán tử bên cạnh bàn, bảy tám người im hơi lặng tiếng đứng lên, chỉ cần Lưu Khôi này dám có động tác, bọn họ lập tức ném người ra ngoài!
Trình Viên Viên từ trước đến nay tính tình mềm yếu, cho dù có phải chịu bao nhiêu ủy khuất, nàng đều sẽ một mình yên lặng nuốt xuống. Cho dù nam nhân của nàng có quá đáng đến cỡ nào, nàng đều có thể nhịn, nhịn đến hộc m.á.u nàng cũng sẽ nhịn xuống.
Nhưng bây giờ, Lưu Khôi lại dám đụng tới thôn Đại Hà, đây là muốn làm gì!
Nàng không muốn gây ra bất cứ phiền phức nào cho Loan Loan.
“Ngươi về đi!” Trình Viên Viên thái độ cứng rắn: “Ở đây không phải là chỗ mà có thể cho ngươi gây sự…”
“Ai nói ta muốn gây sự, ta là tới chúc mừng chất tử!” Lưu Khôi đẩy Trình Viên Viên ra, ưỡn mặt đi đến trước mặt Trình Loan Loan: “Đây là một miếng vải đỏ ta cố ý chọn, vải đỏ nổi tiếng nhất, chúc phúc cho ngoại chất tử và tức phụ hắn sau này sẽ hồng hồng hỏa hỏa!”
Trình Loan Loan đem sự lạnh lùng đến dọa người trong đáy mắt đè xuống, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Tỷ phu thật sự quá khách khí, người đến là được rồi, còn tặng lễ gì nữa chứ. Đại Sơn, dẫn dượng ngươi vào ngồi đi, ở bàn của Trương Vô Lại bên ngoài hình như còn chỗ trống đấy.”
Sau khi chuyện ngộ độc than đá qua đi, Trương Vô Lại và Trương bà nương đều có di chứng. Trương bà nương nói chuyện không lưu loát, Trương Vô Lại đi đường cũng không lưu loát. Bởi vì đi đường luôn bị người cười nhạo, tính tình Trương Vô Lại càng ngày càng nóng nảy, cả ngày uống rượu, cũng không ai nguyện ý ngồi cùng một bàn với hắn. Bàn tám người chỉ ngồi sáu người, đều là những tên côn đồ không phấn đấu như Trương Vô Lại.
Hiện giờ chỉnh thể thôn Đại Hà hăm hở phấn đấu tiến lên phía trước, những người này đương nhiên cũng có thay đổi, nhưng nếu có thể lười biếng thì vẫn cứ lười biếng, thuộc về cùng một loại người.
Lưu Khôi đã được sắp xếp ở bàn này, đồ ăn còn có hai phần ba, rượu thì luôn được bổ sung thêm, Lưu Khôi vui vẻ uống liền ba chén lớn.
Mấy chén rót xuống, liền bắt đầu khoe khoang: “Các ngươi biết ta không, ta là tỷ phu của Tuệ Nhũ nhân. Lần trước Tuệ Nhũ nhân tự mình đưa ta về thôn, hiện tại ta là người phong quang nhất trong thôn chúng ta đấy…”
Trương Vô Lại nhếch mép: “Ngươi là tỷ phu của Tuệ Nhũ nhân, thế mà tới đây uống rượu mừng cũng không mặc một thân y phục đàng hoàng một chút, chậc chậc.”
Bên cạnh có một người khác lại nói: “Ngươi có biết tức phụ Nhị Cẩu lần này mang theo bao nhiêu đồ cưới tới đây không, nghe nói ba bốn vạn lượng bạc, chậc chậc, số tiền này khẳng định cũng sẽ rơi vào tay nương Đại Sơn, ngươi là tỷ phu nương Đại Sơn, bảo nàng cho ngươi chút tiền tiêu xài đi.”
“Ba bốn vạn lượng!” Lưu Khôi trợn tròn hai mắt: “Nhiều bạc như vậy, cũng không sợ bị người ta trộm đi sao!”
“Xuy, ai dám?” Trương Vô Lại rót rượu vào miệng: “Cả đội tuần tra đều nghe lời nàng, trong nhà còn có hai con sói canh giữ, cho ta mười lá gan cũng không dám đi trộm tiền…”
“Nếu không phải bởi vì những thứ này, nương Đại Sơn nào dám trắng trợn để lộ tiền tài như vậy, dù sao cũng không ai dám trộm!”
Ánh mắt Lưu Khôi nheo lại, yên lặng suy tư.
Trong góc viện, Trình Viên Viên kéo tay Trình Loan Loan, thở dài một hơi: “Loan Loan, muội không nên để hắn ta ở lại đây, hắn ta cả một bụng toàn chủ ý xấu, ta thật sợ gây phiền toái cho muội. Ta làm tỷ tỷ, sao có thể lúc nào cũng gây phiền toái cho muội muội được chứ…”
“Đại tỷ, ngươi phải tin tưởng tỷ phu chứ.” Trình Loan Loan cười cười: “Nếu hắn ta an phận, ta cũng cho hắn mặt mũi, nếu hắn dám gây chuyện, vậy ta sẽ để cho hắn phải hối hận vì hôm nay đã tới đây.”
Nàng nói xong, ý cười càng lúc càng sâu.
Nàng đã phái người hỏi thăm về Lưu Khôi, căn bản cũng không phải là người an phận. Đến thôn Đại Hà, đột nhiên ăn thức ăn ngon uống rượu ngon, thấy sự kiện lớn như vậy, trong lòng nhất định sẽ sinh ra chủ ý xấu.
Có chủ ý xấu mới tốt, như vậy, nàng mới có lý do bóp c.h.ế.t hắn ta.