Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Không chỉ các thôn dân mà những người có tiền đến từ trong thành cũng không thể dừng đũa.
Trong số những người này có vài người đã từng ghé tới Đại Hà Yến, món ăn của Đại Hà Yến hoàn toàn không giống với các tửu lâu khác, đổi mới vị giác của bọn họ. Nhưng lúc này ăn tiệc cưới ở Triệu gia, lại cảm giác, những món ăn này so với Đại Hà Yến còn ngon hơn. Một đám người này ở trong lòng chờ mong Đại Hà Yến nhanh chóng đem những món ăn chưa từng nghe thấy này thêm vào trong thực đơn.
Triệu Đại Sơn bưng một chén rượu, đi vòng qua hơn trăm bàn tiệc cưới, cùng khách nhân trong mỗi bàn nói đùa vài câu, đây cũng là một kiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Tuy rằng hắn chỉ là một hán tử thành thật, nhưng sống cùng Trình Loan Loan đã lâu, trải qua thời gian dài mưa dầm thấm lâu, cũng dần dần có thể chống đỡ được tràng diện này, đối mặt với một bàn Ngô đại nhân Thẩm đại nhân, cũng có thể giữ vững tinh thần, ngửa đầu uống hết một chén rượu.
Trình Loan Loan ngồi ở chỗ ngồi của nữ nhân, có Thẩm lão phu nhân, bạn già lý chính, Triệu lão thái thái, còn có một ít phu nhân thiên kim chưởng quỹ nữa.
Chúng phụ nhân ngồi cùng một chỗ, đương nhiên sẽ trò chuyện một chút về mấy chuyện trong nhà.
“Tuệ Nhũ nhân, nghe nói lão tam nhà ngài năm nay cũng mười lăm tuổi rồi.” Phu nhân Trần chưởng quỹ đặt đũa xuống nói: “Không biết đã có hôn phối hay chưa?”
Trình Loan Loan đau đầu, hôn sự của lão nhị vừa mới xong, mệt đến nỗi toàn thân nàng đều đau nhức!
Nàng nghe người ta nói kết hôn rất mệt mỏi, không nghĩ tới người thu xếp hết tất cả mọi chuyện càng mệt mỏi hơn. Nghĩ đến mình còn có hai nhi tử ruột nữa, nàng cũng muốn khóc.
Lão tam mới mười lăm tuổi, chờ một chút đi, cho nàng chút thời gian để thở đã.
Nàng mỉm cười nói: “Hài tử còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, đợi mười sáu tuổi đã rồi lại nói.”
Triệu lão thái thái đúng lúc nói: “Lại nói tiếp, Đại Vượng cũng không nhỏ nữa, trong lòng ta vẫn luôn cân nhắc tìm đối tượng cho hắn, vẫn không có đối tượng nào tốt cả.”
Đại Vượng lớn hơn Tam Ngưu một tuổi, năm nay mười sáu tuổi, đúng là nên tìm hiểu đối tượng rồi.
Chủ đề bị dời đi chỗ khác, Trình Loan Loan vừa thở phào nhẹ nhõm, kết quả không biết là ai, lại đem đề tài dẫn đến trên người Trình Chiêu: “Chất tử của Tuệ Nhũ nhân năm nay mười chín tuổi, hôn sự này không gấp gáp sao, hay là nói đã đính hôn rồi?”
“Đây chính là án thủ của viện thí năm nay, hôn sự đương nhiên không thể qua loa.” Thẩm lão phu nhân yếu ớt mở miệng: “Nói như thế nào cũng phải xứng với một tiểu thư nhà quan mới phải.”
Lão nhân gia nàng vừa nói như vậy, chúng phụ nhân xung quanh đang thăm dò trong nháy mắt liền dập tắt tâm tư kết thân, miễn cho bị chụp một cái mũ cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đối với hôn sự của Trình Chiêu, Trình Loan Loan hoàn toàn không sốt ruột chút nào. Thân phận tú tài kỳ thật cao không cao mà thấp cũng không thấp, không dễ nói chuyện kết thân, vẫn là chờ Chiêu nhi thi đậu cử nhân đã rồi nói sau, cũng chính là chuyện mùa thu năm nay, cứ để từ từ rồi xem xét.
Qua ba tuần rượu, tiệc rượu càng thêm náo nhiệt.
Đúng lúc này, một thanh âm tùy tiện vang lên ở cửa.
“Ngoại chất tử của ta thành thân, ta làm dượng mà lại không biết. Loan Loan à, chuyện này ngươi làm vậy không ổn rồi!” Lưu Khôi nghênh ngang từ cửa đi vào: “Hôm nay khách nhân đến cũng thật nhiều, nhiều người nên quên mời ta uống rượu mừng sao, ta có thể hiểu được, đều hiểu cả, không trách ngươi, ha ha ha!”
Sắc mặt Trình Loan Loan lập tức trầm hẳn xuống.
Nàng không chỉ không mời Lưu Khôi, ngay cả Trình gia cũng chỉ mời một mình Trình Chiêu. Bất kể là thôn Trình gia hay là thôn Đại Hà, đều không có ai dám nghị luận chuyện này ở sau lưng nàng. Lưu Khôi này, vậy mà không biết sống c.h.ế.t đưa tới cửa.
“Ngươi đến làm cái gì!” Trình Viên Viên đang bận rộn bước nhanh từ trong phòng bếp đi ra ngoài, túm lấy cánh tay Lưu Khôi: “Ngày đại hỉ, ngươi đừng gây chuyện nữa, mau về đi!”

Advertisement
';
Advertisement