Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Nào nào nào, giở khăn ra cho tân nương!”
Bà mối Triệu đem đòn cân đưa tới trong tay Triệu Nhị Cẩu.
Triệu Nhị Cẩu không hiểu sao trở nên khẩn trương, hắn hít sâu một cái, cất bước tiến lên, nhẹ nhàng giở khăn tân nương lên, lộ ra một gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn.
Nàng một thân giá y màu đỏ, trên đầu đội kim quan của tân nương, hạt châu màu vàng từ đỉnh đầu rủ xuống, phản xạ ánh nến đỏ rực, ánh sáng rơi trên gương mặt của tân nương, khóe mắt đuôi lông mày thiếu nữ mang theo ý cười thẹn thùng, hơi cúi đầu, tay giấu ở trong tay áo, có chút căng thẳng.
Chúng phụ nhân bên trong tân phòng cười ầm lên: “Ai nha, tân nương tử thẹn thùng rồi.”
“Nhị Cẩu Tử không phải cũng thẹn thùng sao, ha ha ha!”
“Đừng chậm trễ thời gian, uống chén rượu giao bôi!”
Toàn phúc bà tử bưng tới hai chén rượu, nhét vào trong tay tân lang tân nương, ánh mắt của hai người lúc này mới giao nhau.
Triệu Nhị Cẩu cảm giác được rõ ràng trái tim của mình nhảy dựng lên bịch bịch, giống như là tiếng sấm.
Hắn vội vàng ngồi xuống trên giường, đưa tay tới, cùng cánh tay của Tào Oánh Oánh giao nhau, hơi ngửa đầu, uống hết cả chén rượu.
Tào Oánh Oánh chưa từng uống rượu, uống một ngụm liền cay không chịu nổi, hỉ bà lại đột nhiên nhét trong miệng nàng thứ gì đó, còn hỏi nàng: “Sống(sinh) hay là chín?”
Nàng cắn một cái, bên trong miệng lại là một cái sủi cảo sống, nàng mở miệng nói: “Sống(sinh)…”
“Ha ha ha, sinh thì tốt, sinh thì tốt!”
“Nói không chừng đến cuối năm trong nhà nương Đại Sơn sẽ có thể thêm một tiểu tử mập mạp!”
“Nhị Cẩu, ngươi phải cố lên đó, buổi tối hôm nay phải ráng ra sức!”
Chúng phụ nhân cười ha hả.
Triệu Nhị Cẩu cùng Tào Oánh Oánh xấu hổ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Đây cũng là một loại náo động phòng, náo càng lớn thì tân lang tân nương về sau sẽ càng hạnh phúc.
Sau khi kết thúc buổi lễ, tân lang sẽ bị kéo ra ngoài rót rượu, tân nương tử thì ngồi một mình ở bên giường chờ đợi.
Trong viện cũng chính thức khai tiệc, chủ trong nội viện đều là trong thành tới quý khách, xà phòng công xưởng trước trên đất bằng thì là thôn Đại Hà thôn dân, mỗi một bàn món ăn đều là giống nhau, chúng phụ nhân bưng khay, đem đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn bưng lên.
Từng mâm từng mâm thức ăn tinh xảo được bưng lên, cho dù là Ngô đại nhân thường thấy qua món ngon vật lạ cũng có chút kinh ngạc.
Đây quả thật là yến hội trong thôn trang, thức ăn này đều có thể sánh ngang được với đại hộ nhân gia ở Kinh Thành, chính là đĩa đựng món ăn hơi nhỏ một chút, nhưng sắc hương vị không tệ chút nào, các món ăn được bưng lên cũng rất chú trọng, có một số món ăn, nhân sĩ kinh thành như hắn cũng chưa bao giờ thấy qua.
“Nào, nơi này còn có rượu.” Lục Ánh Tuyết giúp đỡ đưa rượu lên, “Đây là hoa lê xuân, đây là Nữ Nhi Hồng, các vị muốn uống rượu gì thì tự rót.”
Đây đều là rượu thượng đẳng nàng bảo người nhà mẹ đẻ từ Hồ Châu đưa tới, loại rượu thượng đẳng này ở thôn Đại Hà khẳng định là bán không được, là chuyên đưa tới để tổ chức yến tiệc, còn vì chúng phụ nhân không biết uống rượu chuẩn bị rượu trái cây, mỗi bàn đều là mỹ thực và rượu ngon, mùi thơm của thức ăn và mùi rượu trôi nổi trong không khí, kéo dài không tiêu tan.
“Ông trời của ta, nhiều món ăn như vậy, ta nên ăn cái nào trước đây!”
“Thịt viên này ăn quá ngon, ăn kèm canh cá nấu chua, hương vị thật sự tuyệt vời.”
“Cái thịt dê này mới tuyệt nhất, ta đã lớn tuổi thế này mà chưa từng ăn qua thứ thịt nào ngon như vậy!”
“Làm sao bây giờ, hình như ta ăn no rồi, nhưng còn có mấy món ta chưa nếm thử…”
“Vậy lén gắp một chút đồ ăn mang về nhà từ từ ăn.”
“Ta nói mấy cái nương môn các ngươi có thể hay không đừng mất thể diện như thế được không, nhiều quý nhân đến uống rượu như vậy, các ngươi còn lén lút mang đồ về nhà, cũng không sợ người khác nói người thôn Đại Hà chúng ta đều là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai!”
“Cho nương Đại Sơn thêm chút mặt mũi không được sao?”
“…”

Advertisement
';
Advertisement