Lúc hai tỷ muội Trình Loan Loan kiểm kê hạ lễ, Triệu Nhị Cẩu và Tào Oánh Oánh đã kính trà xong.
Các trưởng bối nhà cũ Triệu gia đều chuẩn bị hồng bao, hoặc nhiều hoặc ít, cũng coi như chút tấm lòng, Tào Oánh Oánh cũng đưa cho các trưởng bối, đệ đệ muội muội lễ vật.
Các trưởng bối chính là y phục và giày, đệ đệ muội muội thì là hầu bao đựng bạc vụn.
Trên tay Tôn thị cầm giày, yêu thích không buông tay, đế giày nghìn lớp[1], giày mặt bằng vải tơ, từng đóa hoa sơn trà nở rộ, giày thêu tiêu chuẩn, cho tới bây giờ nàng chưa từng mang đôi giày nào tao nhã như thế.
[1] Được đặt tên theo hình ảnh của chúng vì đế giày được làm bằng vải trắng gắn kết như có nghìn lớp.
“Nàng dâu Nhị Cẩu, giày này thật là xinh đẹp.” Tôn thị kéo tay Tào Oánh Oánh, hết sức thân mật, “Sau khi cháu gả đến thôn Đại Hà có phải liền muốn quản lý vườn dâu tằm bên kia không?”
Tào Oánh Oánh nhu thuận trả lời: “Mùa xuân lá dâu quá ít, không nuôi được bao nhiêu tằm, bên kia có Khổng tú nương là được, chờ một thời gian sau cháu mới bắt đầu tiếp nhận.”
“Khi đó để Đông Hoa đi qua giúp cháu đi…” Tôn thị mặt dày nói, “Chúng ta đều là người một nhà, có Đông Hoa hỗ trợ, cháu cũng đỡ được một chút chuyện…”
“Nàng dâu lão tam!” Thái dương của Triệu lão thái thái nổi gân xanh, “Ta thấy ngươi là thời gian gần đây trải qua quá trôi chảy, mỗi ngày nghĩ mấy chuyện không đâu…”
Tôn thị chột dạ cúi đầu: “Con đây không phải là tìm đường lui cho hài tử sao, Đông Hoa, tự con nói đi, có phải con muốn đi vườn dâu bên kia giúp đỡ hay không.”
“Con không muốn đi.” Đông Hoa trực tiếp lắc đầu, “Còn không bằng đi theo Nhị Vượng ca học chữ.”
Nàng nói xong, chạy đi như một làn khói.
Tôn thị tức đến khóe miệng giật giật, nha đầu này, mỗi ngày mang danh nghĩa học chữ ra lười biếng, thật sự là thiếu đòn.
“A gia a nãi, Nhị thúc nhị thẩm Tam thúc tam thẩm, cháu và Oánh Oánh rời đi trước.”
Triệu Nhị Cẩu lên tiếng chào, mang theo Tào Oánh Oánh đi ra nhà cũ.
Vừa đi ra ngoài liền thấy Thu Hoa cùng Đông Hoa ngồi ở trên băng ghế đá ngoài viện tử, đổ hầu bao ra, thấy là bạc vụn, trong mắt hai nha đầu bắt đầu tỏa ánh sáng.
“Là bạc!” Đông Hoa l.i.ế.m môi một cái, “Có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
Thu Hoa bỏ bạc lại vào trong hầu bao: “Ta đi giao cho nương ta.”
“Tam tỷ, ngươi có ngốc hay không.” Đông Hoa bắt lấy cổ tay nàng, “Tiền trên tay mình, muốn mua cái gì thì mua cái đó, giao cho nương tỷ thì cái gì cũng không có, nhiều bạc như vậy, chúng ta còn có thể tìm cách kiếm tiền đấy.”
Thu Hoa dừng lại: “Kiếm tiền thế nào?”
“Tỷ qua đây, ta cho tỷ biết.”
Hai nha đầu trốn đến góc tường thỏ thẻ bàn bạc.
Tào Oánh Oánh bật cười: “Đông Hoa mặc dù hơi tham ăn, nhưng kỳ thật rất thông minh.”
Triệu Nhị Cẩu tràn đầy đồng cảm: “Nàng rất có chủ ý của mình, chỉ là có đôi khi đưa tay tìm người thích ăn cũng phiền.”
Hai người chậm rãi ung dung nói chuyện trên đường đi trở về, phong cảnh sáng sớm của thôn Đại Hà rất đẹp, ánh sáng trải rộng, chim bay từ phía chân trời bay qua, bên trong đồng ruộng vạn vật sinh trưởng.
“Ta rất thích nơi này.” Tào Oánh Oánh hít một hơi không khí mới mẻ, “Ta thật sự rất may mắn…”
Triệu Nhị Cẩu nhịn không được ôm eo của nàng, khóe mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh, thấy không có người đi qua, cấp tốc hôn lên trán nàng một cái.
Tào Oánh Oánh mặt đỏ như muốn nhỏ máu, nàng vội vàng đi lên phía trước, bỏ trượng phu ở đằng sau.
Hai người vừa mới tiến vào viện tử thì cảm giác được bầu không khí trong viện có chút không đúng.
Trình Loan Loan ngồi ở trong nhà chính, Trình Viên Viên ở bên cạnh kiểm kê hạ lễ, Tam tỷ đệ Ngụy gia lo sợ bất an đứng ở bên cạnh, Tam Ngưu cùng Tứ Đản cũng là một mặt ngưng trọng.
“Đây là xảy ra chuyện gì rồi?” Triệu Nhị Cẩu đi vào, “Nương, là hạ lễ có vấn đề sao?”
Trình Loan Loan ngước mắt, lạnh nhạt nói: “Oánh Oánh, đi kiểm lại đồ cưới của con một chút, xem có mất thứ gì hay không.”