Trong khố phòng đều là đồ của Trình Loan Loan cùng hạ lễ đại hôn hôm qua nhận được, đồ cưới của Tào Oánh Oánh cũng không nhiều như trong tưởng tượng, bốn cái hòm xiểng đặt ở trong tân phòng.
Nàng biết chuyện gì có khả năng xảy ra, lập tức vào tân phòng kiểm tra một hồi, một lát liền đi ra: “Đủ hết ạ, cái gì cũng không thiếu.”
“Hạ lễ đều không thiếu.” Trong giọng nói của Trình Loan Loan chậm rãi lộ ra lãnh ý, “Thiếu chính là trăm lượng hoàng kim triều đình ban thưởng.”
Nàng từ cửu phẩm lên thất phẩm, triều đình ban thưởng hoàng kim trăm lượng, đây là chuyện toàn bộ người thôn Đại Hà đều biết.
“Nhà chúng ta bị trộm hả?” Triệu Nhị Cẩu không thể tin, “Đại Hắc Tiểu Hắc Tiểu Điểm đều ở nhà, tuyệt đối không thể nào để cho người ta tiếp cận khố phòng, làm sao lại xảy ra chuyện như vậy.”
Triệu Tứ Đản le lưỡi: “Hôm qua đệ cho chúng nó ăn chút gân, đại tẩu nói món ăn này có bỏ rượu, ba đứa nó say cả một đêm.”
Triệu Đại Sơn cau mày: “Dám ra tay ở thôn Đại Hà, người này lá gan không nhỏ, ta đây đi tìm Vương thúc sắp xếp người của đội tuần tra điều tra…”
“Sợ là không dễ điều tra.” Triệu Tam Ngưu thở dài, “Hỉ yến rượu ngon thức ăn ngon, đại đa số mọi người đều uống say, không thể nào tra ra được.”
“Thẩm, ta có chuyện muốn nói.” Ngụy Tiểu Hải đi tới, “Nửa đêm ta mắc tiểu đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy một bóng đen ôm một bao y phục từ trong nhà chạy đi, ta hô một tiếng, hắn không để ý tới ta, đẩy cửa sân ra liền chạy đi, thân ảnh kia có chút giống đại di phu.”
Thân thể của Trình Viên Viên run lên.
Từ sau khi biết trăm lượng hoàng kim không cánh mà bay, trong nội tâm nàng ấy liền mơ hồ có một suy đoán, nhưng không dám suy nghĩ theo hướng đó.
“Khẳng định là cha ta!” Lưu Đại Nha siết chặt nắm đấm, “Năm ngoái nhà a nãi mất một lượng bạc, chính là bị cha ta trộm đi.”
Lưu Nhị Nha cắn răng: “Con người cha ta hết ăn lại nằm, mỗi ngày đều là ngủ đến khi mặt trời mọc, hơn nửa đêm đột nhiên rời đi, khẳng định là đã làm việc trái với lương tâm.”
“Nhị di, báo quan đi.” Tam Mao chậm rãi nói, “Trăm lượng hoàng kim, đây cũng không phải là con số nhỏ.”
Trình Loan Loan cong cong khóe môi.
Hôm qua nàng cố ý đem trăm lượng hoàng kim đặt ở chỗ dễ thấy nhất trong khố phòng, vừa vào là có thể nhìn thấy, chủ yếu là bởi vì trên những thỏi vàng này có quan ấn, chỉ có vàng bạc triều đình ban thưởng mới có con dấu, bạc kiểu này rất ít lưu thông trên thị trường cách Kinh Thành hơn vài trăm dặm, nàng muốn tìm về thật sự là quá dễ dàng, hơn nữa, ăn cắp bạc của quan, số bạc khổng lồ như thế, nặng thì tội chết, nàng muốn để Lưu Khôi không c.h.ế.t cũng phải bị lột da.
Nàng nhìn về phía Trình Viên Viên: “Đại tỷ cảm thấy chuyện này nên xử trí như thế nào?”
Xử trí Lưu Khôi như thế nào, cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của đại tỷ, dù sao hai người làm phu thê hơn hai mươi năm, nàng sợ mình nhúng tay quá nhiều ngược lại sẽ thành ác nhân.
Trình Viên Viên ngẩng đầu, trong đôi mắt từ trước đến nay luôn mềm yếu kia là vẻ kiên định và quả quyết: “Hắn hay thích ăn trộm, nhà nào trong thôn Lưu gia cũng đều từng bị hắn trộm qua, người ta phơi cá khô ở cửa cũng có thể bị hắn trộm đi. Nhưng hắn họ Lưu, lý chính thôn Lưu gia là Đại bá ruột của hắn, tộc trưởng là a gia của hắn, hắn gây ra chuyện gì đều được lý chính và tộc trưởng xử lý trong yên lặng. Ở thôn Lưu gia ăn trộm thì thôi đi, hiện tại hắn vậy mà đưa tay vói vào thôn Đại Hà, hơn nữa, còn là vói vào trên đầu thân muội tử ta! Tam Mao nói rất đúng, báo quan đi, nhất định phải báo quan, Huyện lệnh đại nhân nói xử trí thế nào thì xử trí như thế ấy, đây đều là sự trừng phạt mà hắn đáng phải nhận!”
Trình Loan Loan thở dài một hơi, có thể vì đại nghĩa không quản người thân thì tốt, chứng tỏ tình cảm phu thê coi như đã hết sạch rồi.
Nhưng mà trước khi báo quan, phải chấm dứt hôn nhân giữa hai người mới được.
Nàng đứng lên mở miệng: “Huyện lệnh đại nhân rất bận rộn, trước khi báo quan, đi thôn Lưu gia một chuyến để tìm chứng cứ trước đã, Tam Ngưu, con gọi bốn hán tử của đội tuần tra cùng đi với chúng ta.”