Tào phu nhân và Tào quản gia 2
Bên kia có hai người đang đứng nói chuyện, một người là Tào phu nhân Tề thị, một người khác là quản gia ban đầu của Tào gia.
“Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép lại đến Tào phủ tìm ta nữa!” Tề thị vẻ mặt âm tàn, “Đây là một ngàn lượng bạc, đủ cho ngươi mua một cửa hàng bắt đầu lại từ đầu, đi nhanh lên!”
Tào Bình nhận lấy ngân phiếu, cười lạnh nói: “Một ngàn lượng bạc liền muốn sống yên bình à, ngươi nghĩ có phải quá đơn giản rồi hay không.”
“Tào Bình, ngươi đừng ép ta!” Tề thị cắn răng, “Tào Đức Phúc bây giờ căn bản cũng không tin ta nữa, ta cũng rất khó khăn, một ngàn lượng bạc này là toàn bộ gia sản của ta!”
“A, tưởng ta là đồ nhà quê cái gì cũng không biết đúng không?” Tào Bình tức cười, “Ban đầu ta tốt xấu gì cũng từng làm quản gia ở Tào gia, Tào phủ mỗi tháng doanh thu bao nhiêu trong lòng ta vô cùng rõ ràng. Nếu không phải ngươi để cho ta gánh tội thay thì hiện tại ta vẫn là đại quản gia của Tào gia, ra vào nở mày nở mặt, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy Hoành nhi…”
“Không cho phép nhắc đến Hoành nhi!” Trong mắt Tề thị phun lửa, nhưng vẫn cực lực áp chế lửa giận xuống, “Coi như là ta van ngươi, ngươi đừng có đến dây dưa nữa được không, ngày mai ta sẽ sai người đưa cho ngươi hai ngàn lượng bạc, ngươi tạm thời yên tĩnh một đoạn thời gian, cầu xin ngươi có được hay không?”
“Hừ, chờ ngươi lấy bạc ra lại nói sau!”
Tào Bình hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.
Tề thị toàn thân bất lực dựa vào vách tường hậu viện, thẳng đến khi nha hoàn tìm đến, nàng ta lúc này mới ổn định lại tâm tình, đổi một bộ y phục tiến về chủ viện.
Chủ viện rất náo nhiệt, Triệu Nhị Cẩu và Tào Đức Phúc nói chuyện phiếm, Tào Oánh Oánh và mấy muội muội duy trì vẻ khách khí thân thiện ngoài mặt.
“Lão gia, làm sao còn không an bài ngọ yến vậy?” Tề thị cười khanh khách đi tới, “Ta vừa không có mặt là mọi chuyện liền lộn xộn, nếu như bỏ bê nữ tế mới thì không phải bị người ta nói ra nói vào à.”
Tào Đức Phúc vỗ ót một cái, phẫn nộ trừng Tôn quản sự ở sau lưng: “Ngươi cũng không nhắc nhở một chút.”
Tôn quản sự tỏ vẻ rất ủy khuất, vừa nãy hắn đã nhắc nhở hai lần, nhưng lão gia và cô gia nói chuyện hăng say, căn bản cũng không nghe hắn nói.
Hắn quay người xuống dưới sắp xếp người mang thức ăn lên, đây đều là thức ăn đã bắt đầu chuẩn bị từ hôm qua, mỗi một món đều khá tinh xảo.
Trên bàn bát tiên thật to bày đầy cả bàn, người Tào gia ngồi xuống quanh bàn.
Mặc kệ là chân tình hay là giả ý, lúc này, cả nhà vẫn tính là tương đối hòa thuận.
Tào Oánh Oánh đột nhiên thở dài một hơi: “Nếu như Tào thúc cũng ở đây thì tốt rồi, hắn nhìn ta lớn lên, lại không thể nhìn ta xuất giá…”
“Ta nghe Oánh Oánh nói, nhạc phụ đại nhân trước kia bận bịu, đều là Tào quản gia phụ trách dẫn Oánh Oánh đi chơi khắp nơi, đáng tiếc ——” Triệu Nhị Cẩu để đũa xuống, “Sự kiện năm ngoái kia, Tào quản gia cũng đã nhận sự trừng phạt thích đáng, lúc này cũng đã ra khỏi nhà lao rồi nhỉ, không bằng đi qua đây cùng ăn một bữa cơm…”
Năm ngoái chuyện vải la sa nhuộm hỏng, chính là một mình Tào quản gia gánh trách nhiệm, bị nhốt ở trong đại lao hơn mấy tháng.
Nhắc đến chuyện này, Tào Đức Phúc vẫn vô cùng tức giận, nhưng mà cũng may, chuyện lần đó không chỉ không gây ra tổn thất, mà dưới sự chỉ điểm của Tuệ Nhũ nhân, ngược lại kiếm lời hơn một vạn lượng bạc, mà Tào Bình đúng là cũng đã nhận báo ứng, gọi qua ăn một bữa cơm cũng không phải là không được…
“Không được!”
Tề thị để chén xuống đũa thật mạnh.
Nàng ta bình thường cảm thấy may mắn vì tính tình của Tào Đức Phúc khoan dung độ lượng không so đo bao nhiêu thì lúc này liền chán ghét tật xấu này của hắn bấy nhiêu.
“Nương, vì sao?” Tào Oánh Oánh mở to đôi mắt trong veo, “Tào thúc họ Tào, cũng là một thành viên của Tào gia ta, để Tào thúc trở về ăn một bữa cơm sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tào gia tiểu thiếu gia cũng trách móc theo: “Con cũng nhớ Tào thúc thúc…”
“Người Tào gia các ngươi chính là quá lương thiện, mới nửa năm mà thôi đã quên hắn đã làm chuyện gì rồi?” Tề thị trầm giọng nói, “Thật vất vả mới đuổi hắn ra ngoài, đừng gọi hắn trở về, nếu không mười cái Tào gia cũng không chịu được cái hố mà hắn đào ra đâu!”