Tào phu nhân và Tào quản gia 1
Dòng này của Tào gia thì Tào Đức Phúc phát triển tốt nhất, từ đường ở ngay hậu viện Tào phủ.
Tào Đức Phúc đã sớm sai người chuẩn bị hương nến và tế phẩm, bên trong từ đường thắp rất nhiều nến, không lộ ra vẻ âm trầm thê lãnh chút nào.
“Uyển Nương, Oánh Oánh của chúng ta đã trưởng thành rồi, đã xuất giá rồi.” Hắn thở dài một hơi, “Nàng tìm được một vị hôn phu tốt, về sau sẽ sống cuộc sống tốt, nàng ở bên kia đừng lo lắng nữa.”
Tào Oánh Oánh và Triệu Nhị Cẩu cùng nhau quỳ xuống bồ đoàn, trong tay cầm ba cây hương.
“Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế không dám hứa chắc sẽ để Oánh Oánh đi theo con đại phú đại quý, nhưng nhất định sẽ để nàng đời này vô ưu vô sầu, vui vẻ khoái hoạt.” Triệu Nhị Cẩu dập đầu lạy ba cái, cung kính cắm hương vào bên trong lư hương.
Tào Oánh Oánh đỏ vành mắt, không nói chuyện, nhắm mắt lại, trong lòng không biết lẩm nhẩm cái gì, lúc này mới dập đầu đứng dậy.
Đi ra từ đường, tâm tình của nàng vẫn còn có chút sa sút, nói khẽ: “Cha, con muốn đến viện nương ở khi xưa một chút, có được không?”
Tào Đức Phúc vỗ vỗ bả vai Triệu Nhị Cẩu: “Cảnh Thành, con đi cùng Oánh Oánh đi, tuyệt đối đừng để nàng khóc, biết không?”
Triệu Nhị Cẩu lập tức gật đầu cam đoan.
Khi xưa nương của Tào Oánh Oánh ở căn viện ngay phía Đông Nam của từ đường, những năm này xem như phòng hoa, trong viện khắp nơi nở đầy Hải Đường và các loại hoa cỏ khác, ong mật hồ điệp bay tới bay lui, vô cùng sinh động.
“Cây Hải Đường này là ta và nương ta đã cùng nhau trồng.” Tào Oánh Oánh nở nụ cười, “Nhiều năm như vậy, phồn hoa như gấm, chỉ là người trồng cây năm đó đã không còn nữa.”
Triệu Nhị Cẩu sờ lên thân cây: “Nếu như nàng thích Hải Đường, trở về cũng trồng một hàng trong sân, mùa xuân hàng năm chúng ta cùng nhau ngắm hoa, được không?”
“Cha ta không cho ta ngắm Hải Đường, sợ ta thương tâm, chàng thì ngược lại, còn muốn trồng Hải Đường trong sân.” Tào Oánh Oánh quay đầu nhìn hắn, “Chàng không sợ ta thấy cảnh thương tình rơi lệ sao?”
“Ta luôn cảm thấy, nhạc mẫu đại nhân tựa như cây hoa hải đường này, mùa xuân hàng năm đều sẽ trở về thăm nàng.” Triệu Nhị Cẩu ôm vai nàng, “Trong viện chúng ta có Hải Đường, không phải tựa như là nhạc mẫu đại nhân luôn làm bạn với nàng sao, nàng có tâm sự cũng có thể thổ lộ tất cả với hoa hải đường, tốt bao nhiêu…”
Tào Oánh Oánh lần đầu tiên nghe thấy có người nói như vậy, lúc nhìn những đóa hoa Hải Đường này không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, nỗi bi thương trong lòng cũng bị hòa tan.
Nàng gật đầu: “Được, trở về sẽ trồng Hải Đường, trồng ở bên ngoài cửa sổ phòng chúng ta đi.”
Nàng muốn để cho nương nhìn thấy nàng, bầu bạn với nàng cả ngày lẫn đêm.
Hai người đi một vòng trong sân mới ra ngoài, lúc đi ngang qua tường viện, Triệu Nhị Cẩu cười nói: “Cái lỗ chó kia còn ở đây.”
Tào Oánh Oánh cũng cười lên.
Nàng còn nhớ rõ năm ngoái, lúc nàng mang theo Triệu Nhị Cẩu vụng trộm hồi phủ chính là từ lỗ chó này bò vào leo ra, cũng vào ngày đó, nàng sinh ra tình cảm khác thường với nam nhân này.
Hai người không tự chủ được đi tới, có một loại cảm giác hồi tưởng lại năm xưa.
Vừa tới gần, Triệu Nhị Cẩu liền ra dấu im lặng: “Bên ngoài tường có người đang nói chuyện, nghe thanh âm tựa hồ là mẹ kế của nàng.”
“Nơi này là cửa sau, đương gia chủ mẫu làm sao ở cửa sau nói chuyện với người khác.” Tào Oánh Oánh khẽ nhíu mày, “Sẽ không phải là toan tính chuyện Mạnh di nương đó chứ?”
Triệu Nhị Cẩu nhấc áo bào lên, thấp giọng nói: “Ta chui qua nhìn xem chuyện gì xảy ra.”
Tào Oánh Oánh có chút khẩn trương: “Ta đi cùng chàng…”
“Nàng ở chỗ này chờ là được, có người đến thì kêu một tiếng.”
Triệu Nhị Cẩu không nói hai lời chui qua, bên kia của cái lỗ chó này đều là cỏ dại, mùa xuân cỏ cây cao ngang gối, hắn bò lổm ngổm, che giấu bản thân ở trong bụi cỏ một cách hoàn mỹ, sau đó chậm rãi tới gần bên kia.