Cá trong chậu 2
Thẩm lão phu nhân buông chén trà xuống: “Một nam nhân dù có khoan dung độ lượng cách mấy cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người bên gối tính toán tài sản tổ tiên của mình truyền lại, nếu như có thể có được chứng cớ này, vị trí Tào phu nhân của Tề thị coi bộ sắp chấm dứt rồi.”
“Chứng cớ này xem ra là ở trong tay Tào quản gia.” Triệu Nhị Cẩu mở miệng, “Lần trước chuyện vải la sa có Tào quản gia gánh tội thay, lần này chúng ta không thể đánh rắn động cỏ, nếu không Tề thị chắc chắn sẽ tìm người thứ hai tới gánh tội.”
Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng nói: “Tào quản gia chưa đạt được mục đích khẳng định sẽ dây dưa không ngừng, Tề thị ở nội trạch Tào phủ, bên người luôn có người hầu hạ, hắn khó mà gặp mặt, vậy nếu như đưa Tề thị tới thôn Đại Hà thì sao?”
Ánh mắt Triệu Nhị Cẩu sáng lên: “Đây là ý kiến hay.”
Thôn Đại Hà đều là người một nhà, Tào quản gia nếu tới thì sẽ thành cá trong chậu!
Tào Oánh Oánh hơi suy tư một hồi nói: “Ta để Khổng tú nương lấy danh nghĩa của ta tìm Tào phủ mượn một vạn lượng bạc, nói là dùng để mua máy dệt vải Giang Nam mới sản xuất ra, mẹ kế chắc chắn sẽ ngăn cản bằng mọi giá, cũng sẽ sinh ra tâm lý chèn ép vườn dâu tằm, lấy tính cách của bà ta, khẳng định sẽ đích thân đến một chuyến.”
“Nếu như để cho Tào quản gia và Tề thị đi đến ý kiến thống nhất thì chúng ta sẽ không tìm được lỗ hổng nữa.” Thẩm lão phu nhân giải quyết dứt khoát, “Chuyện này ngày mai liền mau chóng xử lý, càng nhanh càng tốt.”
Việc này vậy cứ thế quyết định.
Thẩm lão phu nhân còn muốn giữ đám người bọn họ ăn cơm chiều, bị Trình Loan Loan cự tuyệt, chủ yếu là ban đêm Thẩm huyện lệnh sẽ ở trong nhà ăn cơm, đến lúc đó khẳng định tránh không được ngồi chung một bàn, mặc dù cùng Thẩm gia kết nghĩa với nhau nhưng nàng vẫn sẽ cố ý hoặc vô ý giảm bớt số lần gặp mặt Thẩm huyện lệnh.
Tranh thủ trước khi mặt trời lặn, một nhóm ba người đến thôn Đại Hà.
Ánh hoàng hôn rất đẹp, tầng mây là màu vỏ quýt, tia sáng cuối ngày vẩy vào bên trong ruộng nước khiến cho dòng nước chảy róc rách kia cũng chuyển thành màu quýt, cùng màu xanh lục của mạ non phác hoạ ra một bức tranh nông thôn tuyệt đẹp.
“Nương trở về đúng lúc đến giờ ăn cơm luôn!”
Triệu Tứ Đản bạch bạch bạch đi vào nhà bếp hỗ trợ bưng thức ăn, Ngụy Tiểu Hải và Tam Mao cũng đang phụ giúp.
Ban đêm thức ăn rất phong phú, có một đĩa tôm sông tươi mới, cá con chiên vàng óng, lươn hầm đậu giác, rau cần xào thịt, trứng muối đậu hũ, súp nấm trứng, món ăn bày tràn đầy một bàn, cả nhà vây quanh bàn tròn ăn cơm.
Mỗi lúc ăn cơm chiều là đủ người nhất, nhưng mà Ngô Tuệ Nương cùng Triệu Nhị Cẩu trông nom tửu lâu nên bình thường cả ngày sẽ không ăn cơm trong nhà, bắt đầu từ ngày mai, Triệu Nhị Cẩu sẽ phải tiếp tục mỗi ngày bận rộn ở Đại Hà Yến.
“Nương, con có một ý tưởng.” Sau khi ăn no rồi, Triệu Nhị Cẩu buông đũa xuống, “Đại Hà Yến từ khi khai trương đến nay, hấp dẫn rất nhiều thực khách đến từ bốn phương tám hướng, thậm chí còn có người từ Hồ Châu chạy đến chỉ vì nếm thử một miếng thịt vịt nướng. Con nghĩ, có thể mở một chi nhánh của Đại Hà Yến ở Hồ Châu hay không? Hồ Châu bên kia còn nhiều kẻ giàu có hơn nữa, nếu như mở ra thì việc buôn bán hẳn là sẽ tốt hơn Đại Hà Yến của huyện Bình An.”
Trình Loan Loan chân thành nói: “Vậy con có nghĩ tới trước mắt chỉ có một trù nương là đại tẩu con, con để đại tẩu ở lại huyện Bình An hay là đi Hồ Châu?”
Nàng cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ mở rộng Đại Hà Yến đến khắp cả nước, nhưng đầu bếp thật sự là khó tìm, người trong nhà có thiên phú không nhiều, người bên ngoài thì có chút không tin được.
Nàng nghĩ đến một loại hình thức khác đó là mời người cùng hợp tác.
Chỉ cần bỏ ra đủ phí hợp tác thì có thể đến Đại Hà Yến học tập trù nghệ, cũng có thể dùng tên tuổi của Đại Hà Yến đi nơi khác mở tửu lâu.