Trình Loan Loan không trực tiếp mở miệng nói ra kế hoạch của mình, nàng để cho Triệu Nhị Cẩu tự suy nghĩ.
Về sau việc buôn bán trong nhà tất nhiên đều giao cho Nhị Cẩu quản lý, nàng hi vọng Nhị Cẩu có thể tự nghĩ ra một kế hoạch hay.
Triệu Nhị Cẩu cầm giấy bút, cẩn thận viết kế hoạch cho tương lai, đêm đã khuya còn ở bên cạnh bàn đọc sách trong phòng tô tô vẽ vẽ.
Tào Oánh Oánh nửa nằm trên giường, cầm một quyển sách, nói khẽ: “Tướng công, thời gian không còn sớm, nên thổi đèn nghỉ ngơi rồi.”
Triệu Nhị Cẩu ngẩng đầu, ôn nhu nói: “Ta còn nửa canh giờ nữa, nàng ngủ trước đi.”
Sau khi thành hôn, hắn càng thêm nhận ra mình vẫn còn quá yếu ớt.
Hắn có thể lấy được Oánh Oánh hoàn toàn là bởi vì hắn có một mẫu thân ưu tú.
Nếu như dựa vào chính hắn, tuyệt đối không có khả năng có cơ hội trở thành nữ tế của Tào gia.
Đồ cưới của Oánh Oánh phong phú như thế, hắn nhất định phải cố gắng, cố gắng trưởng thành đại thụ che trời, cố gắng che gió che mưa cho người nhà.
Tiếng gà gáy vang lên đánh thức thôn Đại Hà đang ngủ say.
Lúc này, thời gian còn rất sớm, bên ngoài mới tờ mờ sáng nhưng toàn bộ thôn đã tỉnh dậy.
Rất nhiều hán tử của đội tuần tra đều đang cùng Hạ Tiêu học tập công phu quyền cước, chúng phụ nhân thì cho gà ăn, cho ăn vịt, bọn nhỏ thì cõng sọt lên núi đào rau dại, một vài lão nhân gia hơn năm mươi tuổi xuống đất bận rộn, nắng sớm bao phủ các nông dân vất vả cần cù, bầu không khí vui vẻ lại tràn trề nhựa sống.
Nhưng còn Trình Loan Loan thì tỉnh lại bên trong mùi thơm của điểm tâm.
Sáng sớm, Trình Viên Viên theo Ngụy Hồng Anh cùng nhau bận rộn trong bếp, làm món bánh canh, bỏ thêm tóp mỡ, mùi vị kia phải nói là tuyệt vời.
Mỗi người một chén bánh canh lớn, ăn không no thì trong nồi còn, ăn no rồi tự mình đi làm việc là được.
Tào Oánh Oánh đến ba dãy nhà của Tào gia xây ở trong thôn, tìm Khổng tú nương đi nói Tào phủ chuyện mượn tiền…
Trình Loan Loan thì ở trong nhà phơi rau khô, đợt này các thôn dân hay đưa các nguyên liệu nấu ăn ở trên núi đến nhà nàng, tôm tép thì có thể ăn trong ngày, nhưng măng mùa xuân, nấm, mộc nhĩ thì ăn không hết nên đặt hết ở trong hầm, nhiệt độ không khí chậm rãi lên cao, đặt trong hầm cũng dễ hỏng, thế là Trình Viên Viên đề xuất đem phơi hết.
Trình Viên Viên ở Lưu gia vất vả hơn hai mươi năm, Lưu gia nghèo, một chút lương thực cũng không thể lãng phí, bởi vậy nàng ấy có rất nhiều phương pháp xử lý lương thực.
“Măng thì lột ra, cắt thành miếng mỏng” Trình Viên Viên vừa làm vừa nói, “Không thể phơi trực tiếp, còn phải bỏ vào nồi nấu một lần, vắt hết nước cho khô rồi đặt ở trên nan tre phơi khô, qua hai canh giờ thì lật một lần, trời nắng to thì phơi ba bốn ngày là có thể đem cất, về sau muốn ăn lấy ra ngâm nước là được…”
Trình Loan Loan vô cùng chăm chú học tập, còn thi thoảng sẽ hỏi một chút câu hỏi chi tiết hơn.
Trình Viên Viên có chút hâm mộ muội tử này của mình, đều là tức phụ đã gả đi, nàng ấy bị cuộc sống bức bách, chuyện gì cũng phải biết, mà muội tử này vẫn giống như lúc làm cô nương, có thể nghĩ những năm qua sống an nhàn biết bao nhiêu.. . Nhưng mà nàng ấy sống khổ, là tự làm tự chịu, mà muội tử sống tốt là bởi vì muội tử thông minh ưu tú.
Nàng ấy cũng phải cố gắng không thể bị muội tử ruột thịt cùng mẹ sinh ra bỏ lại quá xa.
Mấy chục cân măng rất nhanh liền xử lý xong, Trình Loan Loan đau lưng, một mực không thừa nhận mình đa già, nhưng mỗi lần làm việc xong nàng đều muốn thở dài một tiếng, thời gian quả nhiên không tha cho con người…
Lúc này, cửa viện truyền đến tiếng bánh xe xe ngựa nhấp nhô.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một chiếc xe ngựa dừng ở cổng, là xe ngựa Thẩm gia.
“Mẹ nuôi!”
Thanh âm hưng phấn của Thẩm Chính truyền đến, vén rèm xe lên nhảy xuống.
“Mẹ nuôi hôm qua đến nhà con làm sao không nói sớm, sớm biết con sẽ không đi tham gia thi hội rồi.”