Ngay sau đó, một người nữa đi ra xe ngựa, là Trình Chiêu.
Trình Loan Loan xoa xoa tay, cười nói: “Hai người các con làm sao cùng tới đây?”
“Đại di, nhị di.” Trình Chiêu đi tới lên tiếng chào hỏi, lúc này mới nói, “Quan học Hồ Châu mùng một tháng tư nhập học, con và Thẩm huynh hôm nay đến Hồ Châu, trong vòng ba tháng đại khái sẽ không trở về, do đó đến cáo biệt.”
Chuyện này Trình Loan Loan đã biết trước, thi đậu tú tài là có thể đến quan học đọc sách, quan học do quan phủ tổ chức xây dựng, rất có quyền uy, nội dung dạy học đều là vì phục vụ cho khoa cử, ở quan học đọc sách nửa năm, đối với thi Hương mùa thu rất có lợi.
Nàng khom người vào phòng, ôm hai túi vải đi ra: “Nơi này là chút trái cây, mứt hoa quả và thịt khô, đọc sách mệt mỏi thì ăn một chút lấp bao tử, nếu như thích ăn, viết thư trở về, ta sẽ để cho người đưa qua cho các con.”
“Cảm ơn mẹ nuôi!” Thẩm Chính cực kỳ vui vẻ, nhận lấy liền ăn một miếng thịt khô, “Ưm, ngon thật!”
Trình Viên Viên có chút mất tự nhiên, sau một lát mới nói: “Các ngươi ngồi trong sân một chút, ta đi vào nhà bếp dán mấy cái bánh thịt, các ngươi mang theo ăn trên đường.”
Trình Chiêu vừa định nói không cần Trình Viên Viên liền hùng hùng hổ hổ đi vào làm.
“Để đại di con làm đi, không làm chút gì đó thì nàng ấy sẽ không an lòng.” Trình Loan Loan mở miệng, “Lúc này cũng còn sớm, các con đến chỗ Ngu phu tử ngồi chút đi.”
Trình Chiêu và Thẩm Chính vốn cũng muốn qua bên kia tạm biệt, hai người bỏ tay nải vào xe ngựa, tiến đến Ngu gia.
Cả nhà Ngu phu tử ở bên cạnh học đường, đây là nơi ở trong thôn đặc biệt xây cho phu tử, ba gian phòng, cả nhà ở vừa đủ.
“Đi quan học thì phải chăm chỉ đọc sách.” Ngu phu tử dặn dò, “Tử Giác, tính tình con quá huênh hoang, phải học cách thu liễm tài năng, nhất định phải khiêm tốn nghiên cứu học vấn. Tử Du, con cái gì cũng tốt, chính là tính tình quá lạnh nhạt, dáng vẻ không để ý đến bất cứ cái gì, lại thêm con là án thủ, rất dễ bị một số người lòng dạ hẹp hòi để mắt tới.”
Thẩm Chính nhịn không được hỏi: “Lão sư năm đó cũng là bởi vì quá ưu tú, khinh thường làm bạn với người đọc sách cho nên mới…”
“Khụ khụ!”
Trình Chiêu ho khan, kéo Thẩm Chính một cái, chuyện này là vết sẹo trong lòng lão sư, tốt nhất đừng nhắc đến…
“Việc này không có gì không thể nói.” Ngu phu tử nhìn về phía rừng trúc xa xa, “Năm đó ta mười lăm tuổi trở thành cử nhân, phong quang vô hạn, toàn thân đầy ngạo khí, không thèm để tất cả mọi người xung quanh vào mắt, bị người đố kỵ, bị người ám toán. Trong mắt của những người lòng dạ hẹp hòi kia, mặc kệ ngươi có kiêu ngạo hay không, chỉ cần ngươi ưu tú, như vậy ngươi chính là cái đinh trong mắt bọn họ. Văn nhân liên hợp lại, dùng ngòi bút làm vũ khí, có thể so với ngàn vạn đại quân, ta đánh không lại, hai người các ngươi cũng đánh không lại…”
“Cho nên, nhớ kỹ lời vi sư, phải khiêm tốn không thể huênh hoang, phải hòa đồng không thể cao ngạo, để khi ngươi tan vào ‘thùng nhuộm’ văn nhân thùng thì mới có thể chân chính thu liễm quang mang trên người mình.” Ngu phu tử sờ râu mép của mình, “Vi sư có thể dạy các ngươi cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, đi đi.”
“Nhớ kỹ những gì lão sư dạy bảo!”
Trình Chiêu cùng Thẩm Chính đồng thời xoay người chắp tay, đem từng chữ đều ghi tạc trong lòng.
Ngu phu tử đứng ở cổng, nhìn xe ngựa Thẩm gia chậm rãi đi xa, quay đầu thấy được cửa ra vào chuồng heo ở hậu viện, nhi tử của hắn – Ngu Chiêm cùng tiểu nhi tử Triệu Cảnh Tư của Tuệ Nhũ nhân cùng nhau ở chỗ đó đọc sách viết chữ.
Từ sau khi thi phủ trở về, Tiểu Chiêm mỗi ngày đều sẽ ở cửa chuồng heo bày bàn đọc sách ra, về sau Cảnh Tư cũng học theo.
“Hài tử của chúng ta rất ưu tú đúng không?” Lục Ánh Tuyết đi đến bên cạnh hắn, trong mắt có chút ướt át, “Lần sau lúc khảo thí, nếu như bị người an bài đến nhà xí thì cũng không cần phải sợ.”
Nàng đứng xa như vậy cũng ngửi thấy được mùi thối trong chuồng heo, thật không biết nhi tử làm sao kiên trì nổi.
Ngu phu tử thở dài một hơi: “Là ta làm trễ nãi hắn…”