Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Buổi trưa thái dương lên cao nhất, xe ngựa Tào gia chầm chậm lái vào thôn Đại Hà.
Không trực tiếp đến vườn dâu tằm của Tào gia, mà là tới cửa viện nhà Trình Loan Loan trước.
“Bà thông gia, lão Tào ta tới cửa quấy rầy rồi!” Tào Đức Phúc từ trên xe nhảy xuống, “Đang làm cái gì thế?”
Hắn đi vào viện tử, hiếu kì nhìn đông nhìn tây, trong viện dùng ghế dài đặt nan tre lên trên phơi đầy măng, nấm và mộc nhĩ khô, hắn cầm lên ngửi ngửi, còn há miệng nếm thử một chút.
“Đồ vật trong thôn không sạch sẽ, đừng có bỏ vào trong miệng lung tung.” Tề thị mang theo tiểu nhi tử từ trên xe đi theo tới, ánh mắt rơi vào trên người Trình Loan Loan đang bận rộn, trên mặt mang theo nụ cười dối trá, “Tuệ Nhũ nhân bây giờ đã là quan thất phẩm, những công việc này làm sao còn mình tự mình làm cơ chứ?”
Trình Loan Loan đem một rổ nấm cuối cùng đổ vào bên trên nan tre, xoa xoa tay cười nói: “Người trong thôn chúng ta chính là làm việc cả năm, nghỉ ngơi không được. Ông thông gia bà thông gia đừng đứng đây nữa, đi vào ngồi đi, Hồng Anh, rót vài chén trà mang tới.”
Tề thị mang theo vẻ ghét bỏ nhìn căn nhà bằng gạch sống, lập tức lắc đầu: “Lần này chúng ta tới là muốn đi xem vườn dâu, Oánh Oánh đâu, làm sao không thấy?”
Sáng sớm Khổng tú nương liền đến Tào phủ vay tiền, vừa mở miệng chính là một vạn lượng bạc, một nữ nhi đã gả ra ngoài còn muốn đào tiền từ nhà mẹ đẻ, quả thật chính là mơ mộng hão huyền, nhưng nàng ta là mẹ kế, không tiện trực tiếp từ chối, thế là đề nghị đến xem tình hình trước, một vườn dâu mới vừa đưa vào hoạt động, khẳng định khắp nơi đều là vấn đề và sơ hở, thuận tiện tìm một lý do cự tuyệt là được rồi.
“Oánh Oánh sáng sớm đã ra vườn dâu bận bịu rồi, đúng lúc ta cũng muốn mang một ít đồ ăn qua cho nàng.” Trình Loan Loan nhấc một cái giỏ trúc lên, “Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi vườn dâu.”
Tào Đức Phúc luôn miệng nói: “Vậy thì làm phiền bà thông gia.”
Từ nơi này đi đến vườn dâu có hơi xa, Trình Loan Loan dẫn theo một đoàn người đi đường tắt thông qua bờ ruộng, lúc này trên bờ ruộng rất náo nhiệt, khắp nơi đều là người, cấy mạ hoặc là bón phân nhổ cỏ, mỗi người nhìn thấy Trình Loan Loan đều sẽ ngẩng đầu lên tiếng kêu gọi.
“Nương Đại Sơn, trong nhà có khách tới à.”
“Nương Đại Sơn, vừa nãy hài tử hái được chút mâm xôi, còn rất ngọt, cầm ăn đi.”
“Cảm ơn Triệu tam nương.” Trình Loan Loan nhận lấy, hỏi Tào Hoành sau lưng, “Hoành nhi có ăn hay không?”
Tào Hoành vừa muốn đưa tay cầm lấy liền bị Tề thị kéo một cái: “Không biết bao nhiêu côn trùng hay kiến bò qua, cẩn thận ăn đau bụng.”
“Ngươi cái người này, làm sao dám nói chuyện với Tuệ Nhũ nhân như thế!” Tào Đức Phúc bất mãn nói, “Không ai bảo ngươi đến, ngươi một hai đòi đến, tới rồi thì chê cái này chê cái kia, còn dạy xấu Hoành nhi! Nào, Hoành nhi, cha đút cho con, há mồm, cha cho con ăn chút mâm xôi.”
Nhìn thấy nhi tử ăn một nắm quả dại không sạch sẽ, Tề thị tức giận muốn chết, đúng lúc váy nàng ta mắc vào chạc cây ven đường, dùng sức kéo một cái, váy lập tức rách ra cái lỗ lớn, nàng ta tức giận đến sắc mặt phát xanh.
Trình Loan Loan cười cười, hiện tại đã tức giận rồi sao, đợi lát nữa mới tới lúc tức giận hơn.
Xa xa thấy được vườn dâu, chính vào cuối mùa xuân, cây dâu mọc rất tốt, một mảng cây dâu rừng lớn xanh biếc, rất là khả quan.
Bên cạnh xây một loạt phòng ở, nuôi không ít tằm, con tằm màu trắng gặm cắn lá dâu, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
“Cha, mẫu thân!” Tào Oánh Oánh xách theo làn váy từ trong nhà đi ra, mặt mũi tràn đầy vui mừng, “Các ngươi sao lại tới đây, cũng không nói trước một tiếng.”
“Cha tới xem xem vườn dâu này của con đến cùng như thế nào rồi.” Tào Đức Phúc đi thẳng vào vấn đề chính, “Khổng tú nương nói con dự định bỏ ra bốn vạn lượng bạc mua máy dệt vải Giang Nam, có phải không?”
Tào Oánh Oánh gật đầu: “Trên tay của con có ba vạn lượng bạc đồ cưới, còn thiếu một vạn lượng, cho nên mới để Khổng tú nương trở về vay tiền, cha, cha yên tâm, vườn dâu này nhất định có thể kiếm được tiền, không đến hai năm, số tiền kia sẽ kiếm về được.”

Advertisement
';
Advertisement