Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Ngươi quá ngây thơ rồi.” Tề thị không chút lưu tình giội một gáo nước lạnh, “Bốn vạn lượng bạc, ngươi biết là bao nhiêu tiền không, toàn bộ lấy ra mua máy dệt vải, quả thật chính là trò đùa! Tào gia có phường dệt vải của mình, tơ tằm sau khi được thu hoạch thì vận chuyển hết đến phường dệt vải là được, không cần ngươi quan tâm…”
Nàng ta nói được nửa câu, đột nhiên sửng sốt.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy dưới bóng cây bên cạnh xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Tào Bình!
Tên cẩu vật này làm sao đi theo đến thôn Đại Hà rồi!
Tào Oánh Oánh dường như không thấy được vẻ dị thường của nàng ta, suy tư một lúc rồi nói: “Mẫu thân nói hình như cũng có lý, ta đúng là nghĩ quá ngây thơ rồi.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Tề thị vội vàng kết thúc đề tài này, “Xin hỏi nhà xí ở nơi nào?”
Tào Oánh Oánh chỉ vào bên ngoài: “Đi thẳng rẽ phải, bên kia có một rừng trúc, ngay ở phía sau rừng trúc có một căn nhà gạch sống, mẫu thân, cần ta dẫn ngài đi không?”
“Không cần.”
Tề thị xách làn váy, vội vàng đi ra ngoài.
Tào Oánh Oánh cùng Trình Loan Loan không khỏi liếc nhìn nhau, mẹ chồng nàng dâu hai người khóe miệng đều mang ý cười.
Tào Đức Phúc hoàn toàn không cảm thấy không thích hợp, mở miệng nói: “Oánh Oánh, kế hoạch sau này của con thế nào, mô tả lại cho cha nghe thử…”
Tào Oánh Oánh gật đầu, dẫn Tào Đức Phúc tham quan vườn dâu.
Vườn trúc phía đông nam vườn dâu hiếm có người đi qua, gió thổi tới, lá trúc vang lên xào xạc.
Tề thị vừa đi qua, cổ tay liền bị kéo lại, kéo tới nơi vắng vẻ hơn.
“Tào Bình, có phải ngươi điên rồi hay không!” Tề thị trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, “Hai ngàn lượng bạc ta đã phái người đưa cho ngươi rồi, ngươi làm sao còn âm hồn bất tán như thế?”
“Trước trước sau sau tổng cộng chỉ cho ba ngàn lượng, ta mẹ nó giá rẻ như vậy sao?” Tào Bình nghiến răng nghiến lợi, “Tháng này ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế trốn tránh ta, ta muốn gặp ngươi một lần cũng không dễ dàng, hôm nay ngươi nhất định phải đáp ứng gom góp một vạn lượng bạc cho ta, bằng không, ta lập tức đi tìm Tào Đức Phúc, nói cho hắn biết thân thế của Hoành nhi!”
“Ngươi, ngươi vô sỉ!”
Tề thị thật sự sắp bị chọc giận đến điên rồi, bộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Tào Bình cười một tiếng, nắm lấy tóc của nàng ta: “Ha ha, ngươi đội nón xanh cho Tào Đức Phúc không vô sỉ sao, ngươi lẫn lộn huyết mạch Tào gia không vô sỉ sao, ngươi Ly miêu hoán thái tử muốn thôn tính tất cả tài sản Tào gia không vô sỉ sao, ngươi nói xem, hai chúng ta, rốt cuộc ai vô sỉ hơn…”
“Đủ rồi! !”
Tề thị quát khẽ một tiếng, siết chặt nắm đấm.
Nàng ta hít sâu một hơi: “Một vạn lượng bạc, ta đồng ý, bây giờ ngươi lập tức rời khỏi thôn Đại Hà, đừng xuất hiện trước mặt Tào Đức Phúc nữa!”
“Ngươi tốt nhất nói được thì làm được!” Tào Bình lạnh lùng nói, “Trong ba ngày tiền không tới thì ta cũng chỉ có thể đến Tào phủ ôn chuyện với Tào Đức Phúc.”
Nhìn bóng dáng hắn ta rời đi, trong mắt Tề thị lộ ra tia ngoan lệ, tên Tào Bình này không thể giữ lại.
Tâm tình của Tào Bình tương đối mỹ diệu, hắn ta mới vừa ra khỏi rừng trúc, đột nhiên, hai cái bóng từ phía sau hắn ta đánh tới, một cái bao tải to trùm lấy đỉnh đầu hắn ta, một gậy giáng xuống, hắn ta không kịp kinh hô liền ngã xuống đất ngất đi.
Ngụy Tiểu Hải đá bao tải một cước, thấy hắn ta không có bất kỳ phản ứng nào, lúc này mới nói: “Ném tới kho chứa củi nhà thẩm đi, trông coi thật kỹ.”
Sau khi Tào Bình bị vác đi, Ngụy Tiểu Hải lập tức đi tìm Trình Loan Loan báo cáo nội dung hắn nghe được, mỗi chữ mỗi câu, thuật lại chi tiết.
Nghe xong, mặt mũi Trình Loan Loan tràn đầy vẻ không thể tin.
Nàng còn tưởng rằng Tào Bình là nắm trong tay chứng cứ Tề thị chuyển đổi tài sản của Tào gia, không nghĩ tới, sự thật vậy mà cẩu huyết như thế.
Hài tử kia năm nay tám tuổi, nói cách khác, Tào Đức Phúc đội nón xanh chí ít tám chín năm, đỉnh đầu sớm đã là một mảnh xanh mơn mởn, mà bản thân hắn lại hoàn toàn không biết rõ tình hình…

Advertisement
';
Advertisement