Vườn dâu vừa phát triển, do Khổng tú nương và mấy nữ công chăm sóc, chờ mùa hè cây dâu tươi tốt, số lượng tằm bên này nuôi sẽ gia tăng mấy chục đến trăm lần, đến lúc đó cần gia tăng không ít người làm.
Tào Đức Phúc cẩn thận nói một chút đề nghị của mình, nói đạo lý rõ ràng, đặt ở trước kia, Tề thị khẳng định sẽ xen vào, nhưng nàng ta hôm nay rõ ràng là không quan tâm, một mực trầm mặc đi theo bên cạnh Tào Đức Phúc.
Đi dạo một đỗi thì đã đến xế chiều.
Trình Loan Loan mở miệng cười: “Thời gian không còn sớm, Tào lão đại cùng Tào phu nhân không bằng ở lại dùng bữa cơm đi.”
Tào phu nhân đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tào Đức Phúc liền đáp ứng: “Được được, nghe nói lúc Cảnh Thành và Oánh Oánh thành hôn, yến hội nhà bà thông gia đặc biệt phong phú, hôm nay ta cũng có thể có lộc no bụng rồi, ha ha ha, làm phiền bà thông gia.”
“Không phiền.” Trình Loan Loan cười nhạt, “Đi thôi, về trong viện uống hai chén trà, uống xong là có thể dùng cơm rồi.”
Tào Đức Phúc vội vàng đi theo Trình Loan Loan trở về.
Tề thị mấp máy môi, đè xuống cảm giác không muốn trong lòng xuống, vội vã dắt nhi tử đuổi theo.
Góc tường trong sân nhà Trình Loan Loan có một số đóa hoa đã mở, dây leo sinh trưởng tốt, bông hoa nở rộ, ngồi ở cạnh bàn đá trong viện uống trà, cảm nhận được cơn gió nhẹ cuối mùa xuân thổi qua, ngược lại có một phong vị khác.
Trình Viên Viên mang theo Ngụy Hồng Anh bận rộn công việc trong bếp, bởi vì có khách đến, g.i.ế.c một con gà, một con vịt, thoáng cái trong nồi đã tỏa ra mùi thịt, hai sói một chó trong viện chảy nước miếng đi tới đi lui ở cửa bếp.
“Hôm qua nghe nói một câu chuyện thú vị.” Trình Loan Loan buông chén trà xuống mở miệng, “Một nam nhân nuôi nhi tử của mình lớn lên, kết quả sau khi nhi tử lớn lên, cha ruột tìm tới cửa, nam nhân kia mới biết được nhi tử mà mình nuôi mười tám năm căn bản không phải là con mình…”
“Nam nhân kia thật ngu xuẩn.” Tào Đức Phúc khinh bỉ nói, “Nhi tử có phải của mình hay không, không phải nhìn một chút liền biết à, vẻ ngoài giống thì đó chính là con mình, nếu như dáng dấp không giống, chậc chậc, nuôi con giúp người ta chứ sao.”
Ánh mắt Trình Loan Loan lướt qua người Tào Hoành: “Sao ta cảm thấy dáng dấp của Hoành nhi không quá giống Tào lão đại thì phải?”
Lời này đã coi như là rất trực tiếp.
Tề thị ngồi ở bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi, gắt gao xiết chặt chén trà, môi hơi hé ra, tựa hồ muốn tìm cách chuyển đề tài.
Tào Đức Phúc lại căn bản không cảm thấy có vấn đề gì, hắn mở miệng nói: “Người Tào gia đều nói khuôn mặt Hoành nhi giống ta, lông mày cũng giống, bà thông gia chỉ nhìn lướt qua khẳng định nhìn không ra, Hoành nhi, đừng chơi nữa, con qua đây với cha, chúng ta để Tuệ Nhũ nhân so sánh cho kỹ nào!”
Tề thị nhíu mày lại: “Hài tử đang chơi vui, ngươi gọi hắn tới làm gì?”
“Trước kia không phải ngươi rất ghét Hoành nhi chơi đồ vật bẩn thỉu sao, hắn đang chơi bùn, ngươi lại mặc kệ sao?” Tào Đức Phúc nảy sinh hứng thú, “Khi còn bé ta cũng thích chơi bùn, Hoành nhi, cha đến chơi với con.”
Hắn xắn tay áo lên rồi đi qua.
Ánh mắt Trình Loan Loan rơi vào trên người Tề thị, khóe miệng cong lên, giống như cười mà không phải cười.
Tay của Tề thị lại siết chặt, không biết vì sao, ánh mắt như vậy làm cho nàng ta cảm thấy có chút run rẩy.
“Tào phu nhân, sao ta thấy ngươi hình như có chút không thoải mái nhỉ?” Trình Loan Loan lo lắng mở miệng, “Cần vào nhà nằm một chút không?”
Tề thị lắc đầu: “Ta không sao, có hơi đói bụng.”
Nàng ta muốn nhanh chóng ăn xong trở về, ở chỗ này luôn cảm thấy không an lòng.
Trình Loan Loan đi vào nhà bếp, bảo Ngụy Hồng Anh đừng làm mấy món chính nữa, đợi lát nữa ầm ĩ lên, đoán chừng ai cũng không thấy ngon miệng, những nguyên liệu nấu ăn tươi mới này vẫn nên giữ lại để ngày mai người trong nhà ăn đi.
Trên bàn tròn bày sáu bảy món ăn thường ngày, cả nhà ngồi vây quanh bàn.