“Trứng vịt muối này ăn ngon thật!” Tào Đức Phúc ăn miệng đầy mỡ, “Còn có trứng muối đậu hũ này nữa, ngon quá chừng, ai, măng này làm cũng không tệ, bà thông gia, nhà các ngươi còn có măng à, ta có thể mặt dạn mày dày lấy chút trở về hay không…”
Trình Loan Loan mặt mũi tràn đầy xấu hổ, Tào Đức Phúc này thật sự vô tư, khó trách bị lừa bịp nhiều năm như vậy.
Nếu không phải nàng ngoài ý muốn phát hiện, tất cả sản nghiệp của Tào gia đều sẽ bị người ngoài chiếm sạch.
Nàng mở miệng nói: “Hoành nhi ăn cơm rất nhã nhặn, thật sự không giống Tào lão đại chút nào đâu.”
Tào Đức Phúc nuốt thức ăn trong miệng vào sau đó mới nói: “Phu nhân ta dạy Hoành nhi tương đối nghiêm khắc, cho nên Hoành nhi ăn cơm mới nhã nhặn…”
Trình Loan Loan tinh tế đánh giá hai người: “Không đúng… Khuôn mặt của Tào lão đại ngươi cùng Hoành nhi không hề giống, lông mày cũng không giống, con mắt cái mũi miệng càng không có một chỗ nào tương tự…”
Nàng vừa nói lời này ra, tất cả mọi người trên bàn cơm liền đánh giá hai cha con nhà này.
Tào Oánh Oánh phảng phất như hiểu ra cái gì, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, chậm rãi nói: “Hoành nhi và cha thật đúng là không hề giống như người một nhà…”
“Tuệ Nhũ nhân!” Tề thị lập tức đứng lên, đôi mắt phun lửa, “Từ khi ta vào cái viện này, Tuệ Nhũ nhân nói gần nói xa rằng Hoành nhi và cha hắn dáng dấp không giống, Tuệ Nhũ nhân muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng, đừng ở đây nói chuyện kỳ quái như vậy!”
“Đây chính là Tào phu nhân bảo ta nói thẳng.” Trình Loan Loan cười cười, “Ta vừa mới gặp được một nam nhân, hắn tự xưng là quản gia trước kia của Tào gia, hình như tên là Tào Bình, hắn nói cho ta biết một số việc, cho nên ta mới nhịn không được nói những lời này.”
“Tào, Tào Bình…” Sắc mặt Tề thị bỗng nhiên tái đi, ngã ngồi ở trên ghế.
“Ngươi là người xấu, ngươi khi dễ mẫu thân của ta!”
Tào Hoành chạy tới, nắm lấy tay áo Trình Loan Loan muốn động thủ.
Tào Oánh Oánh tay mắt lanh lẹ, kéo Tào Hoành qua: “Hoành nhi, không được vô lễ! Hồng Diễm, ngươi mang Hoành nhi đi ra ngoài!”
Nàng đã ý thức được những lời sẽ nói tiếp theo, dưới cái nhìn của nàng, ân oán giữa người lớn với nhau không cần kéo một hài tử vô tội vào làm gì.
“Không muốn, ta không đi ra! Đại tỷ xấu, đại tỷ cũng là người xấu, khi dễ mẫu thân của ta đều là người xấu!”
Ngụy Hồng Anh lập tức đi tới, khí lực của nàng lớn, ôm Tào Hoành đang không ngừng giãy dụa đi ra bên ngoài.
“Các ngươi làm cái gì, thả nhi tử của ta ra!” Tề thị lập tức sốt ruột, “Tuệ Nhũ nhân, ngươi có gì thì cứ nhằm vào ta, đừng ra tay với hài tử!”
Tào Đức Phúc đè nàng ta lại, con mắt nhìn Trình Loan Loan: “Bà thông gia, Tào Bình nói với ngươi cái gì?”
“Không nếu như để cho Tào Bình tự đến nói đi.” Trình Loan Loan phủi tay, “Mang người vào.”
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu một mực canh giữ ở phía sau, vừa nghe thấy lời này, lập tức mang Tào Bình bị trói gô tới phòng ăn, trực tiếp ném xuống đất, xoay người lấy vải rách nhét trong miệng Tào Bình ra.
Tào Bình há miệng gầm lên: “Tề Dao, ngươi ả tiện nhân này, ngươi vậy mà muốn tìm người g.i.ế.c ta, sao ngươi lại ác độc như vậy!”
Tề thị đột nhiên hoảng sợ, nàng ta đúng là muốn g.i.ế.c Tào Bình, nhưng chuyện này chưa phân phó người thực hiện, Tào Bình làm sao biết được?
Nàng ta quay đầu nhìn về phía Trình Loan Loan, thấy dáng vẻ lạnh nhạt ung dung của Trình Loan Loan, nàng ta liền hiểu hết tất cả.
Nàng ta ổn định tâm thần nói: “Tào quản gia, ngươi đang nói linh tinh cái gì thế, ta làm sao có thể muốn g.i.ế.c ngươi… Cho dù ngươi đã từng làm sai chuyện, cũng là người Tào gia nha, lão gia Oánh Oánh đều lo cho ngươi, còn muốn tìm việc cho ngươi làm nữa, ngươi đừng bị người ngoài xui khiến…”
Nàng ta vừa nói vừa không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tào Bình.
“Được rồi Tào phu nhân, chính tai ta nghe được, ngươi tìm mấy hán tử muốn lấy mạng nhỏ của Tào Bình, còn nói, sau khi chuyện này thành công, cho mấy hán tử kia tổng cộng một vạn lượng bạc.” Trình Loan Loan khẽ mỉm cười, “Đúng rồi, Tào phu nhân hình như còn nói, một vạn lượng bạc này thay vì lấp vào cái động không đáy Tào Bình kia còn không bằng diệt cỏ tận gốc, về sau sẽ không phải bị uy h.i.ế.p nữa…”
Con ngươi Tề thị bỗng nhiên trợn lớn: “Ngươi nói bậy, nói hươu nói vượn! Ta căn bản chưa từng nói qua những lời này!”