Ngươi c.h.ế.t không được tử tế 2
“Nhưng điều này có thể trách ta sao?” Tề Dao giận dữ quát: “Ngày thành hôn, ngươi uống say mèm, Tào Bình này giả mạo ngươi vào động phòng, ta căn bản chưa từng thấy qua bộ dáng của ngươi, không hề phản kháng đã bị Tào Bình ngủ cùng! Sau khi sự việc xảy ra, hắn còn lấy chuyện này uy h.i.ế.p ta, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, ta có biện pháp gì, ta cũng bị ép buộc, ta cũng rất vô tội, ngươi có tư cách gì trách ta…”
“Tiện phụ! Rõ ràng là ngươi quyến rũ ta!” Tào Bình phẫn nộ rống lại: “Ngươi thấy ta là quản gia Tào phủ, thấy ta rất được tín nhiệm, vì thế kéo ta lên thuyền giặc! Mục đích của ngươi chính là nuốt riêng tất cả tài sản mà tổ tiên mười tám đời Tào gia truyền lại. Vì để cho ta cam tâm tình nguyện, ngươi thậm chí còn chủ động sinh nhi tử cho ta! Độc phụ ngươi tâm cơ thật sâu, sau khi đạt được mục đích, lại muốn đem ta một cước đá xuống thuyền! Ngươi sai người đào một cái hầm ở sân sau Tào phủ, cất giấu rất nhiều đồ cổ châu báu, một nửa tài sản của Tào gia đều ở trong hầm kia…”
Trình Loan Loan cau mày, thì ra chó cắn chó, thật đúng là có thể tiết lộ ra một vài bí mật.
Tào Đức Phúc phẫn nộ đến mức cả người đều phát run, nếu không phải Tào Oánh Oánh đè cánh tay hắn lại, sợ là hắn đã sớm xông tới động thủ rồi.
Sắc mặt Tề thị trắng bệch, miệng hơi há ra, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào.
“Nếu đã liên quan đến tài sản của Tào phủ, chuyện này vẫn nên giao cho quan phủ điều tra đi.” Trình Loan Loan nhìn về phía Tào Đức Phúc: “Tào lão đại, ngươi cảm thấy thế nào?”
Tào Đức Phúc gắt gao nắm chặt nắm đấm.
Hắn biết mình không thông minh, chuyện này giao cho hắn điều tra, khẳng định tra không rõ, nói không chừng cuối cùng lại hồ đồ tha thứ cho độc phụ Tề thị này.
Hắn gật đầu: “Báo quan đi…”
“Tào Đức Phúc, ngươi điên rồi!” Tề thị trợn tròn hai mắt: “Ta là chủ mẫu đương gia mà Tào phủ quang minh chính đại cưới vào cửa, ngươi thế mà lại muốn báo quan bắt ta, ngươi đây là không cần thể diện của Tào gia, muốn cho Tào gia bị ngàn vạn người nhạo báng sao?”
“Người bị nhạo báng không phải là mẫu thân ngươi sao, à không, ta không có mẫu thân như ngươi.” Tào Oánh Oánh chậm rãi mở miệng: “Còn nữa, ngươi cũng không cố kỵ tình cảnh của Hồng nhi chút nào sao, nếu bị người ta biết hắn do là đương gia chủ mẫu cùng quản gia tằng tịu với nhau mà sinh ra, đời này của hắn liền bị hủy. Nếu còn nhớ đến nhi tử của ngươi, thì phối hợp với quan phủ điều tra án đi.”
Sắc mặt Tề thị nổi giận: “Ngươi uy h.i.ế.p ta?”
“Làm sao có thể xem như là uy h.i.ế.p chứ.” Tào Oánh Oánh lắc đầu: “Trước kia Hồng nhi là trưởng tử duy nhất của Tào gia, mặc kệ hắn phạm phải sai lầm gì, Tào gia đều sẽ bảo trụ huyết mạch này. Nhưng hiện tại, hắn và cha ta không hề có quan hệ gì, càng không phải đệ đệ ruột của ta, như vậy xin hỏi, vì sao Tào gia phải bảo vệ thanh danh của một dã chủng? Đừng nói Tào gia tuyệt tình, cha ta nuôi hắn tám năm, cho hắn tất cả những gì hắn nên có, hắn qua tám năm cẩm y ngọc thực ngày ngày tốt lành, cũng nên thỏa mãn rồi!”
Nhi tử chính là điểm yếu của Tề thị, chỉ cần nghĩ đến nhi tử sau này bị vạn người nhạo báng phỉ nhổ, trái tim nàng ta giống như bị người dùng tay bắt lấy dùng sức bóp chặt, đau đến lợi hại.
Nàng ta mưu đồ bí mật lâu như vậy, hết thảy đều rất hoàn mỹ, lại không nghĩ tới, bại ở trên người Tào Bình.
Nàng ta đã sớm biết Tào Bình không đáng tin cậy, nên sớm động thủ xử tử tai họa ngầm này… Bây giờ nói cái này, cũng đã quá muộn.
“Lão gia…” Tề thị vô lực buông hai tay xuống: “Tất cả chứng cứ phạm tội ta đều nhận, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng đuổi Hồng nhi đi. Hắn gọi ngươi là cha suốt tám năm, hắn thật sự coi ngươi là cha, hắn cái gì cũng không biết, hài tử vô tội a…”
Tào Đức Phúc không động đậy.
Tề thị phẫn nộ quay đầu nhìn Tào Bình: “Hồng nhi chính là nhi tử ruột của ngươi, ngươi thế mà lại bán đứng Hồng nhi, ngươi sẽ không được c.h.ế.t tử tế!”
Tào Bình loáng thoáng cảm thấy, mình giống như rơi vào một cái bẫy nào đó, vì sao sự tình đột nhiên biến thành như vậy, hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết, tất cả âm mưu của hắn và Tề thị, tất cả đều xong đời rồi.
Nếu không phải tiện phụ Tề Dao này không cho hắn bạc, hắn căn bản cũng không bị Tuệ Nhũ nhân khiêu khích ly gián!
Hắn xông tới, bóp cổ Tề thị.
Tề thị không hề có hình tượng cùng hắn lao vào cấu xé, tràng diện rất hỗn loạn.
“Người đâu!” Tào Đức Phúc quát lớn một tiếng, gia đinh Tào gia bên ngoài xông vào: “Đem hai người này trói lại, bịt miệng lại, ném lên xe ngựa đi!”