Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Chứng tỏ mệnh ta không có nhi tử 1
Tề thị cùng Tào Bình bị gia đinh trói lại ném lên xe ngựa.
Tào Hồng đang ở trong sân lập tức náo loạn lên: “Nương, nương làm sao vậy, thả nương ta ra, không được khi dễ nương ta…”
Hắn giãy thoát khỏi Ngụy Hồng Anh, vọt vào trong phòng, “Cha, có người khi dễ nương, mau cứu nương đi!”
Ánh mắt Tào Đức Phúc rơi vào trên người nhi tử này, cảm xúc phẫn uất trong lòng giống như thủy triều không ngừng dâng lên.
Chỉ cần vừa nghĩ đến hắn suốt tám năm nuôi nhi tử cho người khác, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn căn bản cũng không có nhi tử, trái tim của hắn phảng phất như muốn nổ tung.
“Đem tiểu thiếu gia xuống!” Hắn nhắm mắt lại mở miệng: “Nếu hắn ầm ĩ, trực tiếp đánh ngất xỉu!”
Hiện tại đầu óc hắn rất rối loạn, không có biện pháp đối mặt với hài tử này.
Vẻ mặt Tào Hồng không thể tin được, cha hắn vẫn rất dung túng hắn, mặc kệ hắn nháo như thế nào, cha đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, hiện tại lại bảo người đánh ngất hắn.
Hắn xông tới kéo tay áo Tào Đức Phúc, lại bị Tào Đức Phúc hất ra.
Vẻ mặt lạnh lùng cùng xa cách kia, làm cho Tào Hồng trong lòng sợ hãi.
“Tiểu thiếu gia, nếu ngươi náo loạn nữa, cũng đừng trách tiểu nhân không khách khí.” Gia đinh túm lấy hắn uy h.i.ế.p nói.
Tào Hồng làm sao còn dám náo loạn nữa.
Nương bị trói, cha lại là thái độ này, mà đại tỷ rất rõ ràng cũng sẽ không giúp hắn, nếu hắn khóc nháo, nhất định sẽ bị đánh một trận.
Hắn hít hít mũi, ngoan ngoãn đi theo gia đinh đi ra ngoài.
Căn phòng lại một lần nữa an tĩnh lại.
Trình Loan Loan đứng dậy khom lưng, nhặt cái đĩa bị rơi xuống đất: “Hai cha con các ngươi nói chuyện đi, ta đi ra ngoài xem một chút. ”
“Bà thông gia khoan hãy đi.” Tào Đức Phúc vẻ mặt phức tạp: “Ta muốn biết, bà thông gia biết Hồng nhi không phải nhi tử của ta từ khi nào?”
“Sớm hơn ngươi một canh giờ.” Trình Loan Loan thành thật nói: “Lúc trước chỉ là hoài nghi Tề thị cùng Tào Bình hợp mưu chiếm tài sản Tào gia, không nghĩ tới ngoài ý muốn nghe được bí mật này. Ta biết bất kỳ nam nhân nào cũng rất khó tiếp nhận sự thật như vậy, nhưng sự tình đã xảy ra, nên suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để khắc phục hậu quả, đây là chuyện của Tào gia các ngươi, người ngoài như ta không nên nhúng tay quá nhiều nữa.”
“Nương không phải là người ngoài.” Tào Oánh Oánh vội vàng nói: “Cha con vẫn rất hồ đồ, sợ là cũng không biết nên giải quyết hậu quả như thế nào, mà con cũng không hiểu nên xử lý như thế nào, có thể phiền toái nương suy nghĩ giúp một vài biện pháp không?”
Tào Đức Phúc gật đầu theo: “Ta đúng là ngu xuẩn, sợ đem sự tình càng làm càng loạn, Oánh Oánh là một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu, bà thông gia cảm thấy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”
Trình Loan Loan ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Vậy thì phải hỏi chính Tào lão đại ngươi, sau khi biết Hồng nhi không phải là nhi tử ruột của mình, có còn muốn giữ lại bên mình nữa không?”
Dù sao cũng đã nuôi tám năm, dù sao mình cũng không có nhi tử ruột, hơn nữa, Tào Hồng cũng là bàng chi của Tào gia, trong quan niệm của cổ nhân, nhận con thừa tự trở thành nhi tử của mình cũng không phải không thể.
Tào Đức Phúc trầm mặc hồi lâu.
Tào Oánh Oánh cũng không biết nên nói cái gì, nếu cha nàng không có nhi tử, tộc trưởng nhất định sẽ tới cửa gây phiền toái, người trong tộc sợ là sẽ đem cửa nhà nàng dẫm nát, cha nàng không có tâm cơ lòng dạ gì, đến lúc đó bị người bán cũng không biết.
“Nếu để Hồng nhi tiếp tục làm con ta, chờ sau khi ta chết, hắn có thể danh chính ngôn thuận kế thừa gia sản bạc triệu mà tổ tiên Tào gia ta truyền lại, vậy chẳng phải là thành toàn cho tâm tư độc phụ kia sao.” Tào Đức Phúc giống như là hạ một quyết tâm thật lớn: “Một độc phụ đội mũ xanh cho ta chín năm, ta không có khả năng cho nàng đạt được mong muốn, nhất định phải đưa Hồng nhi ra khỏi Tào phủ, trong mắt ta không dung được hài tử này!”
Tào Oánh Oánh mím chặt môi: “Vậy Tào phủ không có nam đinh, chẳng phải là…”
“Không phải Mạnh di nương đang mang thai sao?” Tào Đức Phúc cố gắng cười: “Ta đã tìm đại phu xem qua, trong bụng nàng ấy là nhi tử.”
Trình Loan loan không nhịn được dội nước lạnh: “Nếu chẳng may không phải nhi tử thì sao, ngươi có hối hận không”

Advertisement
';
Advertisement