Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Chứng tỏ mệnh ta không có nhi tử 2
“Vậy chứng tỏ mệnh ta không có nhi tử, cả đời vô hậu.” Nụ cười Tào Đức Phúc mang theo vẻ thê lương: “Ngoại trừ Oánh Oánh, ta cũng còn có bốn nữ nhi nữa, nếu thật sự không được thì kén người tới ở rể. Hoặc là, Oánh Oánh cùng Cảnh Thành sinh thêm mấy nhi tử, lấy một đứa đến làm con thừa tự của Tào gia cũng được…”
Tào Oánh Oánh: “…”
Trình Loan Loan: “…”
Được rồi, nếu Tào Đức Phúc ngay cả đường lui cũng đã nghĩ kỹ, vậy thì không có gì phải do dự.
Nàng mở miệng nói: “Tào gia tốt xấu gì cũng là đệ nhất phú hộ huyện Hà Khẩu, xảy ra chuyện như vậy, rất dễ bị người ta chê cười. Cho dù có bị chê cười cũng không cần phải cho người ngoài nhìn. Tề thị cùng Tào Bình thì cứ dựa vào tội mưu đoạt gia sản để báo quan, về phần Hồng nhi, đối nội đối ngoại đều cứ nói là phản nghịch, khó quản giáo, sai người đưa đến trang tử xa Tào gia một chút để lịch lãm.”
Tào Oánh Oánh mím môi hỏi: “Vậy cần nói cho Hồng nhi cha ruột của hắn là ai không?”
“Cái này tùy vào ý tứ của các ngươi.”
Trình Loan Loan nói đủ là dừng, không nói thêm nữa.
Mỗi người đều có tính cách khác nhau, nàng không thể dùng tiêu chuẩn của mình để phán xét người khác.
“Cảm ơn bà thông gia!” Tào Đức Phúc đứng lên, khom lưng chắp tay cảm tạ: “Hôm nay gây thêm phiền toái cho bà thông gia, chờ việc này chấm dứt, ta tự mình tới cửa bồi tội và cảm tạ!”
Hắn hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài và phân phó: “Đi, về thành.”
Khi đến, hắn vẻ mặt nhẹ nhàng, khi đi, lại là nặng nề và phức tạp.
Trong nháy mắt này, Trình Loan Loan lại cảm thấy Tào Đức Phúc đã trưởng thành. Có vài người bảy tám tuổi liền bị ép trưởng thành, mà một số người ở hơn ba mươi tuổi mới trưởng thành, kỳ thật như vậy đã rất hạnh phúc, không phải sao?
Sau khi người Tào gia rời đi, mọi người trở lại phòng tiếp tục dùng cơm, tuy nhiên ai cũng không đề cập đến chuyện của Tào gia nữa.
Mặc dù đã là buổi tối, nhưng người trong nhà đều bận rộn với công việc của mình.
Trình Loan Loan đứng dậy đi qua bên phường cam du để kiểm tra tiến độ.
Phường cam du được xây dựng bên cạnh phường xà phòng, ngay từ đầu đã được xây dựng rất lớn, cùng phường xà phòng chia làm hai bên trái phải, chiếm một khoảng đất rất rộng.
Công nhân làm việc đã về nhà hết, Ngôn chưởng quỹ ngược lại vẫn còn đó, ngồi ở trước một cái bàn đang viết sổ sách.
Nhìn thấy Trình Loan Loan bước đến, hắn vội vàng đứng dậy nói: “Đây là tất cả sổ sách chi tiêu của phường, chờ ngày mai toàn bộ nền trước cửa lát xong, liền có thể kết toán tiền công được rồi.”
Trình Loan Loan nhìn lướt qua, bởi vì phường cam du cũng là nhà xây bằng gạch sống, phí nguyên vật liệu kỳ thật không đắt lắm, đắt là ở nhân công, chi phí khoảng chừng một trăm lượng bạc. Chờ sau khi hoàn thành xong hết, còn cần mua thêm một ít công cụ, đến lúc đó có thể cho nhân viên đã tuyển xong trước đó đến làm việc, cùng nhau hỗ trợ lắp đặt công cụ.
Trong lòng nàng có tính toán, nhưng Ngôn chưởng quỹ lại không hiểu ra sao: “Nương Đại Sơn, phường này của ngươi là dùng để làm cái gì?”
Trình Loan Loan chỉ chỉ phường xà phòng: “Nhìn thấy bên kia chỉ có một khố phòng chỉ có vào không có ra không?”
Ngôn chưởng quỹ gật đầu, sản xuất xà phòng sẽ có rất nhiều phế liệu nước thải sinh ra, đều được vận chuyển đến khố phòng này để cất, nửa năm qua, khố phòng mở rộng hết lần này đến lần khác, nhưng thứ đồ chơi kia lại không xử lý được.”
“Phường mới được sử dụng để xử lý loại phế liệu kia.” Trình Loan Loan cười nói: “Chờ sau khi khởi công Ngôn chưởng quỹ sẽ biết.”
Trước mắt nàng sẽ sản xuất hai loại sản phẩm, đầu tiên là sản phẩm dưỡng da bằng cam du, sau đó là sản phẩm dưỡng ẩm bằng lô hội, chờ hoa nhài hoa đào nở, sau đó lại nghiên cứu phát triển các loại khác.
Liên tiếp mấy ngày, phường rốt cuộc cũng đã hoàn thành, công nhân tuyển lúc trước cũng đến báo danh được rồi.
Trong số những công nhân này, có hai phần ba đều đến từ thôn Trình gia, là do lần trước đến thôn Trình gia dự tiệc mừng Trình Chiêu nàng đã thông báo, nên đến phỏng vấn có hơn trăm người. Triệu lão thái thái chọn ra hơn ba mươi người, lão thái thái có hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra một người siêng năng hay lười biếng, trước mắt xem ra, những công nhân này Trình Loan Loan đều rất hài lòng.

Advertisement
';
Advertisement