Đề nghị thông gió 1
Đoạn thời gian trước, Trình Loan Loan vẫn luôn nghiên cứu cách chiết xuất cam du thô.
Một số phương pháp chiết xuất hiện đại đều cần các loại nguyên tố hóa học tổng hợp thành, thao tác tương đối phức tạp, nàng phải đọc rất nhiều sách mới tìm được biện pháp thích hợp với thời đại này.
Mỡ động vật và dầu thực vật trong quá trình sản xuất xà phòng có cam du thải ra, cam du này là loại cam du tự nhiên, trong lượng phế liệu này thường chứa khoảng mười phần trăm cam du tinh khiết.
Nói cách khác, toàn bộ khố phòng chứa phế liệu này sau khi chiết xuất xong, chỉ còn lại một phần mười có thể dùng được.
Công cụ chiết xuất cam du đều do Trình Loan Loan tự vẽ, tìm thợ rèn Triệu trong thôn chế tạo. Nhìn từ bên ngoài, tựa như một cái máy chưng cất khổng lồ, còn đi kèm một ít chức năng khác, một khối sắt vô cùng to lớn đặt ở trong phòng, rất khiến người ta chú ý.
Mấy ngày nay, Trình Loan Loan đều tự mình nói cho công nhân biết cách vận hành, thao tác như thế nào, bảo quản như thế nào.
Đây chỉ là công đoạn đầu tiên, thứ hai là thêm mật ong vào trong cam du, có thể tăng cường hiệu quả tích nước, và có thể giữ ẩm.
Công đoạn thứ ba là bao bì đóng gói, nàng vẽ tranh, bảo Ngôn chưởng quỹ đến lò nung chế tác bình sứ nhỏ màu trắng, trên bình còn in hoa văn, viết bốn chữ: Đại Hà Triệu Thị.
Vừa nhìn thấy bốn chữ này, liền biết là cùng xuất phát từ cùng một nhà sản xuất xà phòng.
Lúc Trình Loan Loan ngựa không ngừng vó chạy qua chạy về, Ngô Tiểu Chùy tới báo cáo: “Thẩm, Ngô đại nhân tới, nói là có một số việc tìm ngài thương lượng.”
Nàng có chút kinh ngạc, vị Ngô đại nhân này từ sau khi đến thôn Đại Hà, vẫn ở văn phòng mới xây, hiếm khi ra ngoài, ngoại trừ ngày Nhị Cẩu kết hôn tới nhà nàng, cũng không có quan hệ gì với nàng cả, nàng thật đúng là nghĩ không ra Ngô đại nhân đến tìm nàng là để thương lượng chuyện gì.
Nàng rửa tay và trở lại sân.
Ngô đại nhân đang ngồi uống trà bên cạnh bàn đá trong sân.
“Bái kiến Ngô đại nhân.” Trình Loan Loan đi vào, hành lễ như bình thường: “Không biết vì sao Ngô đại nhân lại đến đây?”
Ngô đại nhân cầm lấy một thứ bằng sắt bên chân, cười nói: “Đây là máy sản xuất than tổ ong do công bộ cải tiến, Tuệ Nhũ nhân nhìn xem thế nào?”
Trình Loan Loan nhận lấy vật kia rồi cẩn thận đánh giá, thật không hổ là thứ triều đình làm ra, đặc biệt tinh xảo, lỗ vuông nguyên bản đổi thành lỗ tròn, đẩy kéo cực kỳ trơn tru, không bị kẹt lại ở chỗ nào hết. Nhìn kỹ, bộ phận di chuyển hình như dùng chất liệu thép, ở thời đại này, thép so với sắt càng quý trọng hơn, thuộc về vật liệu do triều đình quản chế, dân chúng bình thường căn bản là không tiếp xúc được. Sản nghiệp than đá có thể dùng đến thép, đủ để chứng minh triều đình coi trọng sản nghiệp này.
Nàng khen ngợi: “Sau khi cải tiến có thể đề cao hiệu suất chế tạo than, công nhân cũng có thể nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Hôm nay ta tới, là được công bộ ủy thác, bọn họ hy vọng Tuệ Nhũ nhân có thể vẽ ra càng nhiều bản vẽ tương tự.” Ngô đại nhân thở dài nói: “Than đá trước kia chỉ có thể dùng để luyện khí chế tạo đồ dùng cỡ lớn của triều đình. Bây giờ có than tổ ong rồi, rốt cuộc thì dân chúng cũng có thể dùng đến nguyên liệu nhiệt năng lớn, nhưng vẫn không đủ.”
Trình Loan Loan hiểu được ý tứ của công bộ, tuy nhiên do bị hạn chế bởi kỹ thuật thời đại, nàng chỉ có thể làm chừng đó thôi.
Hiện tại, có một điều quan trọng hơn.
Nàng chậm rãi mở miệng nói: “Thời gian này, ta đọc không ít sách về than đá, trong sách ghi lại, mười bốn châu ở phía bắc phát hiện hàng trăm mỏ than lớn nhỏ, dân chúng địa phương hầu như nhà nào cũng có người làm việc ở mỏ than. Theo thống kê trong sách, trung bình mười ngày ở phía bắc sẽ xảy ra một vụ sạt lở hoặc bị nổ, số người c.h.ế.t một lần nhiều nhất là hai trăm người, rất nhiều gia đình tan tác…”
Nhắc tới chuyện này, Ngô đại nhân vô lực thở dài.
Hắn cũng là người phương Bắc, trong tộc cũng có người làm việc ở mỏ tha. Năm ngoái, một đường huynh bà con xa của hắn gặp phải sạt lở mỏ than, tuy rằng đã cứu được, nhưng trở thành người tàn phế. Hiện giờ cuộc sống ấm no cũng thành vấn đề, toàn bộ đều dựa vào trong tộc tiếp tế.
Những người giống như đường huynh của hắn có rất nhiều, rất nhiều.
Hắn thăm dò mở miệng: “Tuệ Nhũ nhân nhắc tới chuyện này, là có đề nghị gì tốt sao?”