Đại Vượng và Đại Mạch 1
Ngó sen chua cay được mang ra khỏi nồi.
Ngó sen trắng như tuyết, điểm xuyết màu xanh đỏ của ớt, mùi chua cay lan tràn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trình Loan Loan lấy ra một cái đĩa, gắp nửa đĩa ra: “Tứ Đản, bưng qua cho a gia a nãi con nếm thử.”
Sau khi cuộc sống của mọi người đã tốt lên, nàng đã rất lâu rồi không bảo hài tử đưa thức ăn cho nhà cũ nữa. Thịt không còn là mỹ vị hiếm thấy, có thể ăn chút đồ tươi mới đổi khẩu vị.
Triệu Tứ Đản chạy rất nhanh, trong nháy mắt liền trở về.
Ngó sen trên bàn rất được hoan nghênh, chua chua cay cay, giòn ngọt ngon miệng, cực kỳ khai vị.
“Nương, món này cũng quá ngon!” Triệu Tứ Đản ngay cả nước sốt chua cay cũng đổ vào trong chén mình, còn chưa thỏa mãn nói: “Tửu lâu nhà chúng ta có phải cũng có thể bán món ăn này hay không, khẳng định rất được hoan nghênh.”
Trình Loan Loan lắc đầu: “Lượng khách ở tửu lâu quá lớn, sợ là không đủ dùng.”
Nếu rút ra quá nhiều ngó sen sẽ ảnh hưởng đến sản lượng củ sen, lợi bất cập hại, nhưng chỉ riêng người nhà mình ăn, hai trăm mẫu ao sen sản xuất ra cũng căn bản ăn không hết. Hơn nữa nếu như không kịp thời rút ngó sen ra, mật độ quá lớn, cũng sẽ ảnh hưởng đến củ sen lớn lên.
Có lẽ có thể cung ứng với số lượng có hạn, chuyện này phải thương lượng với Nhị Cẩu đã.
Cả nhà vừa ăn cơm xong, trong sân liền vang lên thanh âm sảng khoái của Vương thẩm: “Nương Đại Sơn, hôm nay nhà chúng ta chiên cá khô, cầm một chút đến cho mấy hài tử nếm thử, Tứ Đản, ra lấy này.”
Bởi vì là mang đến cho nhà Trình Loan Loan nên mấy con cá khô này được bọc trứng chiên lên, màu vàng rộm, chỉ ngửi thôi đã thấy thơm rồi.
“Cảm ơn Vương thẩm!” Triệu Tứ Đản nhận lấy thức ăn: “Nương, ngài ăn một cái trước! Tam Mao, Tiểu Hải, mau đến ăn cá khô!”
Mấy hài tử chạy đến bàn đá trong sân để chia cá khô.
Vương thẩm kéo Trình Loan Loan đi đến dưới cây nho, thấp giọng nói: “Nương Đại Sơn, thật ra ta có một chuyện muốn tìm ngươi nhờ hỗ trợ.”
Trình Loan Loan vừa nhai cá khô vừa nói: “Có chuyện gì thì nói đi, chỉ cần ta làm được thì sẽ giúp.”
“Nha đầu Đại Mạch kia năm nay đã mười sáu tuổi rồi, ta đây không phải là sốt ruột sao.” Vương thẩm thở dài: “Nói cho nàng mấy mối hôn sự, nàng đều không hài lòng. Ta liền buồn bực, rốt cuộc thì nha đầu này muốn tìm cái dạng gì chứ… Đêm qua ta đi vào phòng nàng, nhìn thấy nàng cầm một con rối ngẩn người, bộ dáng kia giống như là tư xuân… Ta vội vàng hỏi Đại Mạch, thì ra con rối kia là của hài tử Đại Vượng kia tặng.”
Trong mắt Trình Loan Loan lộ ra vẻ hóng chuyện: “Ý tứ này là, Đại Vượng và Đại Mạch, ừm… hai người bọn hắn có hy vọng sao?”
“Đại Vượng tặng đồ cho Đại Mạch, hẳn là thích Đại Mạch nhà chúng ta đi.” Thím Vương tiếp tục thở dài: “Ta thử Đại Mạch vài câu, nha đầu này hình như cũng không bài xích chuyện gả cho Đại Vượng. Ta cũng ngại đi tìm Triệu lão thái thái nói chuyện này, dù sao nhà chúng ta là nhà gái mà, quá chủ động cũng không tốt, cho nên có thể mời nương Đại Sơn hỗ trợ hỏi một chút được không, nếu Đại Vượng không có ý này, hoặc là nói nương Đại Vượng không có ý nghĩ kết thân, ta lập tức liền chặt đứt tâm tư của Đại Mạch, miễn cho làm trò cười!”
“Chút chuyện nhỏ này, cứ giao cho ta!” Trình Loan Loan hùng hùng hổ hổ nói: “Để ta đi đến nhà cũ một chuyến.”
Lúc này sắc trời tối đen, ánh trăng chiếu trên mặt đất, người trong thôn vẫn còn đang bận rộn, đụng phải sẽ nhiệt tình chào hỏi.
Trong sân nhà cũ Triệu gia rất náo nhiệt, các nam nhân xuống ruộng xem lúa, các nữ nhân đang dọn dẹp sân giặt y phục, cùng với chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sinh ý ngày mai, mấy hài tử đều ở bên cạnh hỗ trợ.
“Đại tẩu, sao ngươi lại tới đây.” Tôn thị ưỡn bụng lớn đứng lên, bưng cho Trình Loan Loan một cái ghế thấp: “Đông Hoa, ngươi rót chén trà cho đại bá nương.”
Đông Hoa lạch bạch chạy vào, rót chén trà đưa đến tay Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan hỏi: “Tam thẩm, bụng của ngươi thật lớn, có phải sắp sinh không.”