Mọi nghề đều thuộc loại hèn kém 1
Sáng sớm Trình Loan Loan bị mùi hương của cây ngải cứu hun tỉnh.
Trình Viên Viên đặt cây ngải cứu cắt được trên ruộng vào từng ngóc ngách trong nhà, còn đốt để đuổi muỗi đuổi côn trùng, mùi ngải cứu ngập tràn khắp nơi.
Mọi nhà đều đang chuẩn bị đón Tết Đoan Ngọ, mới sáng sớm trong thôn đã ồn ào náo nhiệt.
Trình Loan Loan bảo Triệu Nhị Cẩu đến Tào gia và Thẩm gia tặng quà, thân thích mà, ngày lễ ngày tết nên tặng quà và thăm hỏi lẫn nhau thì quan hệ mới càng ngày càng tốt.
Bởi vì đón Tết nên mọi người trong nhà đều nghỉ ngơi, tất cả mọi người ở lão Triệu gia đều tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm, đương nhiên là nổi lửa ở nhà của Trình Loan Loan.
Lão Triệu gia xách gà vịt đến, còn đưa thêm một ít rau khô, hai nhà cùng nhau nấu ăn, đầu bếp chính là Ngô Tuệ Nương và Văn thị, Ngụy Hồng Anh và Trình Phóng cùng Xuân Hoa ở bên cạnh trợ giúp, năm người nhanh nhẹn bận rộn nấu nướng, nhanh chóng nấu xong mấy món ăn phong phú ngày tết.
Vừa mới bưng đồ ăn lên bàn, một chiếc xe ngựa đã dừng lại trước sân.
“Can nương, chúng con về rồi.”
Thẩm Chính bước ra từ xe ngựa, nhảy xuống xe nhanh hơn A Phúc một bước, ngay sau đó là Trình Chiêu.
Vẻ mặt ba người vất vả mệt mỏi, rõ ràng vừa sáng sớm đã thức dậy gấp rút lên đường mới có thể kịp về thôn Đại Hà trước giữa trưa.
Vẻ mặt Trình Loan Loan tràn đầy vui mừng: “Sao hai người các con đã về rồi?”
“Quan học nghỉ ba ngày, cho tất cả mọi người về nhà ăn Tết.” Thẩm Chính cười hì hì xách đồ trong tay lên: “Đây là bánh ú nhân thịt con cố ý mua từ Hồ Châu về, lát nữa can nương phải nếm thử đấy.”
Trình Loan Loan nhận lấy, hỏi: “Không phải các con đi thẳng đến chỗ ta đấy chứ? Còn chưa về nhà phải không?”
Thẩm Chính hắng giọng: “Tổ mẫu con ngày nào cũng ăn chay, cha con thì nhất định không ở nhà, về nhà bếp nồi lạnh lẽo, con mới không muốn về đâu.”
“Con tặng quà cho đại cô, nhị cô và lão sư xong rồi mới về nhà.” Trình Chiêu đưa đồ trong tay lên: “Đây là trứng vịt muối hai lòng đỏ ở Hồ Châu, nghe nói hương vị rất ngon.”
Hắn lấy ra ba phần quà, Trình Loan Loan, Trình Viên Viên và Ngu phu tử mỗi người một phần.
“Trước tiên vào ăn cơm đã.” Trình Loan Loan dẫn ba đứa nhỏ vào nhà: “Đến Hồ Châu còn chưa được một tháng, ta cảm giác các con gầy đi đấy.”
Trình Chiêu và Thẩm Chính ngồi vào bàn, Triệu lão thái thái gắp thức ăn tới tấp cho hai người.
A Phúc cũng bưng chén ngồi vào bên cạnh, chỉ chốc lát sau, Triệu lão đầu cũng ngồi xuống cùng A Phúc. Nếu cẩn thận lắng nghe thì có thể nghe được lão nhân đang trò chuyện với A Phúc về một số kỹ thuật đòi hỏi yêu cầu cao của nghề mộc, A Phúc nói rõ ràng rành mạch, Triệu lão đầu liên tục gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ từng lời.
Bên này Tôn thị bưng một cái bát tiến đến bên cạnh Trình Chiêu, ân cần hỏi: “Chiêu Nhi, đọc sách có mệt không?”
Trình Chiêu buông đũa xuống chắp tay nói: “Cám ơn Tam thẩm quan tâm, đọc sách không mệt ạ.”
Tôn thị vừa có động tĩnh thì Triệu lão thái thái đã biết nàng ta muốn làm trò gì, xụ mặt nói: “Tức phụ lão tam, ngươi lại muốn làm trò gì vậy?”
“Con chỉ muốn tìm một lão sư tốt cho Hiên Hiên thôi mà.” Tôn thị cười tủm tỉm nói: “Chiêu Nhi đọc sách lợi hại như vậy, vĩ đại như vậy, là học trò giỏi nhất của thôn Đại Hà chúng ta, con đang muốn mời Chiêu Nhi đến nhà chúng ta dạy vỡ lòng cho Hiên Hiên….”
Trình Loan Loan: “….”
Trước kia lúc Tôn thị không có nhi tử cũng không có vẻ gì là quan tâm tới chuyện học hành mà nay vừa sinh nhi tử đã giác ngộ tư tưởng “Vạn bàn giai hạ phẩm – Duy hữu độc thư cao[1]”.
[1] Mọi nghề đều thuộc loại hèn kém, chỉ có việc đọc sách là cao quý.
Chẳng qua Hiên Hiên vừa mới được sinh ra, còn chưa đầy tháng đã nghĩ đến chuyện học vỡ lòng, không phải quá sớm sao?
“Ngươi nghĩ hay thật đấy.” Triệu lão thái thái không lưu tình chút nào nói: “Bây giờ Chiêu Nhi là thân phận gì chứ, là tú tài lợi hại nhất Hồ Châu chúng ta, sẽ nhanh chóng trở thành cử nhân, ngươi còn không biết ngại mà mời cử nhân dạy vỡ lòng cho nhi tử ngươi, thật không biết trong đầu ngươi đang suy nghĩ gì nữa.”