Phúc lợi dịp tết Đoan Ngọ 2
“Nương Đại Sơn… A không, ta cảm thấy ba chữ nương Đại Sơn này không thích hợp với ngươi nữa, về sau chúng ta sẽ gọi ngươi là Tuệ Nhũ nhân!”
“Cũng chỉ có Tuệ Nhũ nhân mới có tấm lòng to lớn hào sảng như vậy, có Tuệ Nhũ nhân là chuyện may mắn của thôn Đại Hà chúng ta!”
“Người của thôn Trình gia chúng ta cũng được thơm lây, nhị cô của Trình gia… A không, Tuệ Nhũ nhân, chúng ta nhất định sẽ làm việc thật tốt!”
“…”
Mọi người nhìn về phía Trình Loan, trong ánh mắt lập tức hiện thêm vài phần tôn kính.
Trình Loan Loan biết ở cổ đại này tình trạng bị tư bản bóc lột diễn ra rất nghiêm trọng, phúc lợi của tầng lớp nhân dân lao động ở đáy xã hội không hề được đảm bảo, nàng không có năng lực thay đổi thời đại, chỉ có thể nỗ lực khiến cho những công nhân làm việc ở phường của nàng có thêm chút mặt mũ, có tôn nghiêm của tầng lớp lao động.
“Được rồi, mọi người trở về đi.”
Nàng vỗ vỗ tay, tan họp.
Chuyện rầm rộ bên này đã truyền tới tai Ngô đại nhân.
Tuy rằng lần trước mỏ than nổ mạnh nhưng những dân chúng thiếu bạc vẫn bằng lòng ở lại nơi này làm việc, giờ tan tầm buổi tối của mỏ than muộn hơn phường xà phòng bên kia một canh giờ, mọi người lúc này vẫn đang hì hục làm việc, một đám công nhân mỏi mệt mặt mày xám xịt.
“Đại nhân, đây là thức ăn tết Đoan Ngọ mà Tuệ Nhũ nhân phái người đưa tới.” Quan sai đặt một cái rổ lên bàn, lấy bánh ú với trứng vịt ra: “Tuệ Nhũ nhân nói tất cả đều đã được nấu chính, có thể ăn trực tiếp.”
Ngô đại nhân buông bút lông, hắn không nghĩ tới Tuệ Nhũ nhân vậy mà còn tặng hắn bánh.
Hắn cũng không ăn bánh ú, đứng lên đi đến cửa phòng làm việc, sẽ thấy các thôn dân ngẫu nhiên lướt qua đều đang nghị luận về việc phát phúc lợi, mỗi người đều mang vẻ mặt tôn kính và sùng bái khi nhắc tới Tuệ Nhũ nhân, mọi người bận rộn cả một ngày mà dường như không hề mệt mỏi, một đám người đều thoải mái tươi cười.
Hắn quay đầu nhìn về phía mỏ than đá, dường như thấy được sự hâm mộ của những công nhân làm việc trong mỏ than.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Tuệ Nhũ nhân lại được lòng dân.
Hắn chậm rãi mở miệng: “Sáu cái bánh ú thêm hai cái hột vịt muối, giá trị tổng cộng là bao nhiêu?”
Quan sai ở phía sau tính toán trong lòng một chút rồi nói: “Sáu cái bánh ú chắc được khoảng một cân gạo nếp, vị chi là khoảng mười văn tiền, trứng vịt đắt hơn một chút, tầm ba văn tiền một trứng.”
Nói cách khác, chỉ phát cho mỗi người chưa tới hai mươi văn tiền mà bọn họ đã đội ơn đội nghĩa.
Vì sao những thương nhân khác không nghĩ được chỉ cần bỏ chút bạc lẻ này mà đã lung lạc được lòng người chứ?
Không phải bọn họ không bỏ được mấy đồng bạc lẻ này nhưng những thương nhân đó căn bản chưa bao giờ quan tâm đến dân chúng ở tầng cuối cùng trong xã hội.
Cũng giống như quan viên quản lý mỏ than đá cũng không bao giờ xem mạng công nhân là chuyện lớn, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cải tiến mỏ, có an toàn hay không đối với bọn họ chỉ là chuyện râu ria.
“Đều là thôn dân ở làng trên xóm dưới, một số người ngày lễ có quà tặng, một số người khác thì lại không có gì cả, sẽ khiến người ta nói bậy sau lưng triều đình.” Ngô đại nhân mở miệng nói: “Đợi lát nữa sau khi tan tầm thì để mỗi công nhân trong mỏ đến phòng thu chi lĩnh ba mươi văn tiền thưởng tết, còn nữa, sáng mai nghỉ ngơi nửa ngày, bảo bọn họ chiều mai hẵng đến làm việc.”
Nghỉ tận ba ngày thì không được, sẽ kéo chậm tiến độ, hắn cũng chỉ có thể cho bọn họ quyền lợi nửa ngày.
Nhóm thợ mỏ nghe xong tin tức này đều sợ đến ngây người.
Bọn họ biết Tuệ Nhũ nhân hào phóng, rất muốn đến chỗ Tuệ Nhũ nhân làm việc nhưng bên đó đã tuyển đủ người, chỉ có thể tới mỏ than đá, bọn họ làm việc cho triều đình thì nào dám đòi hỏi điều gì, chỉ cần đúng hạn phát tiền công là được, chưa từng nghĩ đến vị Ngô đại nhân này cũng hào phóng giống như Tuệ Nhũ nhân!
Nhóm thợ mỏ lập tức quỳ trên đỉnh núi, bái lạy: “Cảm tạ Ngô đại nhân! Ngô đại nhân vạn phúc!”
Ngô đại nhân đứng nhìn từ xa, trong lòng không khỏi kích động.
Trước giờ hắn vẫn luôn là người quản lý chuyện của Công bộ, rất ít giao tiếp với dân chúng, thì ra được dân chúng yêu mến chính là cảm giác như thế này.
Một loại cảm giác rất kỳ diệu.