Phúc lợi dịp tết Đoan Ngọ 1
Tết Đoan Ngọ là tập tục tổ tiên truyền lại đã trăm năm, dần dần đã trở thành một ngày tết lớn.
Năm trước thiếu thốn nên chưa từng trải qua một cái tết Đoan Ngọ trọn vẹn, năm nay nhà nhà đều bội thu nên chắc chắn sẽ chào đón tết Đoan Ngọ một cách rất náo nhiệt.
Mấy ngày trước, Trình Loan Loan đã để cho hài tử trong nhà đến bờ sông hái lá dong, mực nước sông lớn tương đối cao nên lá dong mọc cũng khá tốt, một tảng đá lớn đầy lá dong đã bị Tứ Đản và đám hài tử hái về.
“Sao hái nhiều lá dong như vậy để làm gì?” Trình Viên Viên kinh ngạc nói: “Nhiều như vậy ăn làm sao cho hết?”
Nàng ấy khéo léo lanh lợi, là chủ lực trong đội gói bánh ú, mấy nha đầu kia học xong cách làm thì một đám đã vội vàng đi nấu lá dong, chuẩn bị dây thừng buộc bánh ú, dây này không phải làm bằng sợi bông mà là làm từ một loại hoa gọi là Mã Lan, độ dai rất cao, không dễ bị đứt, người trong thôn chuyên môn dùng dây này để buộc bánh ú.
Trình Loan Loan cười nói: “Trong phường nhiều người như vậy mà, ta dự định phát cho mỗi người một cái.”
Ở thời hiện đại thì mỗi năm đến dịp tết Đoan Ngọ, tết Trung Thu thì công ty sẽ phát quà tặng trong ngày lễ, đây là lệ thường, dần dần thành quy củ.
Mà nay nhóm công nhân làm việc ở phường vừa kiên nhẫn lại vừa ra sức, không có đạo lý không phát quà cho họ nhân dịp lễ.
Đây là loại bánh ú thông dụng nhất được gói từ gạo nếp, một người phát sáu cái, lại thêm hai cái hột vịt muối. Hột vịt muối đã được gom đủ từ chỗ của Chu lão bà tử, hiện tại đang đặt tạm ở trong kho.
Tất cả mọi người trong gia đình đều tập hợp ra sân gói bánh ú, hơn một nghìn cái bánh ú nên tốn rất nhiều công sức.
Ngày mai là ăn tết nên hôm nay phải hấp chín bánh trước để còn phát cho công nhân ở phường.
Lá dong trước tiên cần phải trần qua nước một lần rồi đi phơi nắng một chút, sau đó cắt hết mấy đầu nhọn, gạo nếp cũng cần phải ngâm nước trước.
Sau đó lấy một mảnh lá dong, chiết thành hình tam giác, ở ở giữa đổ đầy gạo nếp, sau đó gói lá dong lại, sau đó lại bọc thêm một chiếc lá dong ở ngoài để tránh bánh bị vô nước, cuối cùng là dùng dây cỏ buộc lại, xem như đã hoàn thành.
Gói được một ít thì Ngụy Hồng Anh bắt đầu nhóm bếp nấu bánh, nấu chưa bao lâu thì đã ngửi được mùi hương của bánh ú.
Bánh ú này tuy không thêm vào các nguyên liệu nấu ăn khác nhưng hương vị vẫn rất ngon, gạo nếp lẫn mùi hương của lá dong cùng với một ít đường trắng, cắn một miếng bánh ú là đã cảm nhận được vị ngọt lan tràn ở đầu lưỡi, Trình Loan Loan một hơi ăn hai cái, vô cùng thỏa mãn, thật không hổ là món ăn vặt truyền thống được lưu truyền trăm năm.
Người nhiều sức lớn, trước giờ phường tan tầm thì hơn một nghìn cái bánh ú đều đã được nấu chín, đặt trong vài cái thùng lớn rồi xách ra đặt trên bãi đất trống, sau đó lại mang thêm hột vịt muối đã được rửa sạch sẽ ra cùng, đặt thêm một cái bàn rồi chuẩn bị phát quà tết Đoan Ngọ.
Người trong phường còn chưa tan tầm thì đã nghe được tin tức phát bánh ú.
Vừa đến giờ thì mọi người đã không nhịn nổi mà tập trung trước bãi đất trống.
“Được rồi, tất cả xếp hàng!” Triệu lão thái thái cầm một cái danh sách trong tay: “Người nào lãnh bánh ú sau thì ấn dấu tay sau tên của mình, không được chen hàng!”
Lão nhân già bà làm chủ quản ở phường được hơn nửa năm, chữ khác thì không biết, nhưng tên người thì đã nhìn nhiều đến mức quen mắt, tuyệt đối sẽ không sai.
Mỗi người sáu cái bánh ú, dùng dây thừng treo lên, lại thêm hai cái hột vịt muối.
Một đám công nhân hớn hở vui mừng.
Đám người bọn họ trước đây không phải chưa từng làm việc ở chỗ khác, chủ nhân có thể phát đủ tiền công thì đã là chuyện tốt rồi, bọn họ cũng không dám hy vọng được thêm cái gì khác.
Gì mà miễn phí phát y phục, bao cơm, tết còn có bánh ú và trứng vịt… Đây là những chuyện mà trước kia bọn họ đều không dám tưởng tượng
“Ngày mai chính là Tết Đoan Ngọ, mọi người được nghỉ ngơi ba ngày.” Trình Loan Loan nhìn mọi người mở miệng nói: “Lúc làm việc thì phải làm việc cho tốt, lúc nghỉ ngơi thì cũng phải nghỉ cho trọn, yên tâm, phường sẽ không đối xử tệ với mọi người!”
Ngày tết được nghỉ ba ngày bọn họ đã từng nghe Triệu lão thái thái nói qua, nhưng cũng không có ai để trong lòng, không ngờ lại thật sự được nghỉ.
Tiền công của bọn họ tính theo tháng, nói cách khác, dù nghỉ ba ngày thì cũng sẽ không thiếu một văn tiền.