Tôn thị thuận lợi sinh hài tử 2
“Bị nghẹn lâu như vậy mà còn có thể khóc lớn thế, hài tử này chắc chắn là rất khỏe mạnh.” Bà đỡ Triệu đem hài tử toàn thân còn dính m.á.u loãng ra: “Thật đúng là một nhi tử, nhìn rất giống cha nó, chỉ là… Không phải nói là sinh non một tháng sao, sao so với hài nhi đủ tháng lại còn muốn to hơn vậy…”
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua, hài tử tốt, hài tử này so với Tiểu Châu Châu nhà bọn họ thì còn béo hơn nhiều, tay chân khớp xương đều là thịt, ở thời đại này trẻ con có thể núc ních chắc nịch như vậy thật sự không nhiều lắm.
“Mang tới cho ta xem một chút.”
Có lẽ là đã ăn sô cô la và nhân sâm nên Tôn thị sinh xong thì vẫn còn sức, chống nửa người ngồi dậy.
Nàng ta nhìn thấy hài tử thì mặt mày lập tức hớn hở, “Ta đã nói mà, ta eo tròn hông béo, khẳng định có thể sinh nhi tử, quả nhiên là nhi tử, ha ha ha……”
Bà đỡ Triệu ngay ngắn đứng phía sau nàng ta một lúc: “Ta hỏi này tức phụ Hữu Tài, có phải ngươi đã nhớ nhầm ngày không, bộ dáng này của ngươi nhìn cũng không giống sinh non một chút nào.”
Hài tử nhà ai sinh non một tháng mà lại lớn như vậy, sản phụ nhà ai sinh non mà trạng thái tinh thần lại tốt như vậy…
“A, này…” Tôn thị gãi gãi, mồ hôi đổ đầy đầu: “Ta nhớ không rõ.”
“Sinh được là tốt rồi, mẫu tử bình an, đây là chuyện tốt!” Triệu lão thái thái lấy từ trong túi ra mấy chục văn tiền đưa qua: “Đã tối rồi mà còn vất vả bà đỡ phải qua đây một chuyến, đừng từ chối.”
Bà đỡ Triệu nhận bạc, dặn dò một ít việc cần lưu ý sau khi sinh xong thì mới rời đi.
Văn thị đem vào một bát cháo gạo kê: “Tam thẩm, nhân lúc còn nóng mau uống đi, uống xong rồi thì nghỉ ngơi sớm một chút, đêm nay ta giúp muội trông chừng hài tử.”
“Tên của hài tử đã chọn xong rồi, gọi là Tam Vượng.” Triệu lão thái thái cười nói: “Nhà chúng ta về sau càng ngày càng vượng.”
“Không được, không được!” Tôn thị lắc đầu như trống bỏi: “Con mơ thấy nhi tử là Văn Khúc Tinh chuyển thế, về sau phải làm quan, cái tên Tam Vượng quá quê mùa, không xứng với thân phận của người đọc sách.”
Triệu lão thái thái: “…”
Tôn thị quay đầu, xấu hổ nhìn về phía Trình Loan Loan: “Đại tẩu, tẩu quen biết Ngu phu tử, tẩu nhờ Ngu phu tử đặt giúp một cái tên nhé.”
Trình Loan Loan cũng không từ chối, mỗi người đều muốn có một cái tên hay, bốn nhi tử nhà nàng không phải cũng sửa tên sao, yêu cầu này cũng không quá đáng.
“Nương, con mang y phục tới cho nương thay đây.”
Xuân Hoa cầm một bộ y phục sạch sẽ đi tới, giúp Tôn thị cởi y phục ướt đẫm trên người.
Tròng mắt của Tôn thị đột nhiên láo liên: “Đúng rồi, lúc ta vừa sinh đệ đệ của con, nha đầu nhà con có phải đã nói sau này chuyện gì cũng đều nghe theo nương.”
Tay Xuân Hoa cứng đờ.
“Được rồi, mới vừa sinh hài tử xong còn không yên phận!” Triệu lão thái thái cạn lời mở miệng: “Chờ hôn sự của Đại Vượng xong xuôi rồi mới tính tới chuyện của Xuân Hoa, con lo mà ở cữ cho tốt đi, đừng làm chuyện xấu!”
Tôn thị cũng đành đè lại ý định của mình.
Triệu gia lại có thêm một tôn nhi, đây là chuyện vui lớn, chỉ là người trong nhà nhiều, lại còn rất bận nên quyết định không làm tiệc đầy tháng, chờ hài tử tròn một tuổi thì mới làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai.
Trình Loan Loan chuẩn bị một ít lễ mọn, hai cái giò heo, hai phần bụng heo, lại thêm ba con cá trích lợi sữa.
Ngu phu tử cũng đã chọn xong tên đưa sang ba chữ, Triệu Minh Hiên.
Cái tên này nghe qua đã thấy tràn đầy hơi thở văn chương, Tôn thị hài lòng không còn chỗ nào để chê, ai tới thăm nàng ta thì nói được ba câu đã nghe nàng ta nói về nhi tử nhà mình, nói thêm vài câu là lại tới chỗ Văn Khúc Tinh hạ phàm, chỉ trong khoảng thời gian dăm ba bữa, toàn bộ người trong thôn đều biết tiểu tôn nhi của Triệu gia về sau sẽ làm quan, khiến cho lão thái thái cũng cạn lời.
Lại qua thêm một thời gian, đã tới tháng năm, Tết Đoan Ngọ tới rồi.