Tôn thị thuận lợi sinh hài tử 1
Sắc trời đã tối.
Bà đỡ Triệu đã được mời vào trong, tiếng kêu thảm thiết của Tôn thị từ trong phòng không ngừng vọng ra.
Trình Loan Loan nghe thấy thì hơi hãi hùng khiếp vía, cứ đứng c.h.ế.t trân ở đây mà chờ thì khác gì tra tấn nên nàng quyết định đến nhà bếp hỗ trợ đun nước ấm.
Triệu lão thái thái đang hầm canh gà, vẻ mặt sốt ruột: “Không phải còn tới một tháng nữa mới sinh sao, sao lại động sớm như vậy, như vậy hài tử này còn chưa được tròn chín tháng, nếu nuôi không sống được thì làm thế nào bây giờ…”
“Phi phi phi, không được nói lời xúi quẩy!” Triệu lão đầu tử ngồi hút thuốc lá: “Thân thể của tức phụ lão tam trước giờ vẫn tốt, hài tử chắc chắn sẽ chắc nịch, không thể nào xảy ra chuyện đước, mau đưa canh hầm qua đó đi, tránh việc mới sinh được một nửa thì đã không còn sức.”
Trình Loan Loan nhớ tới trong nhà mình vẫn còn có thứ tốt, vội kêu Nhị Vượng: “Lần trước ta bị thương đã được Thẩm huyện lệnh tặng cho nhân sâm trăm năm, mau chạy qua đó lấy sang đây cho tam thẩm ngậm vào.”
Triệu Nhị Vượng nhanh chóng chạy đi.
Nồi nước lúc này cũng đã sôi lên, Trình Loan Loan lấy hai cái thùng gỗ ra pha nước ấm, vừa đang chuẩn bị bưng vào phòng sinh thì Xuân Hoa đã yên lặng xách thùng lên chạy về phía phòng sinh.
Trình Loan Loan bước theo phía sau cùng vào trong.
Trong phòng ngập tràn mùi m.á.u tanh, trên giường đã loang đầy m.á.u loãng, rơm rạ khô lót bên dưới cũng toàn là máu.
“Đau… Đau c.h.ế.t mất…”
“Ta muốn chết, thật sự muốn chết, đau quá a…”
Tôn thị không thèm để ý hình tượng mà ra sức gào rống.
Bà đỡ Triệu hạ giọng nói: “Đừng hét nữa, hét đến cạn kiệt sức lực thì làm sao sinh hài tử, nương Đại Sơn, mau nhét vải vào miệng nàng ta.”
Trình Loan Loan buông thùng nước xuống rồi đi qua đó, yên lặng nhét vào miệng Tôn thị một miếng socola: “Ngậm vào, đừng nuốt xuống!”
Đây là lần đầu tiên Tôn thị nếm được hương vị này, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng còn chưa vui sướng được bao lâu thì phần thân dưới đã truyền đến cơn đau rách da rách thịt, nàng ta không nhịn được lại muốn gào lên, lại thấy Trình Loan Loan đã cầm lấy một miếng vải vụn, đành phải miễn cưỡng nuốt lại tiếng kêu gào, nhưng tiếng thở dốc vẫn không thể nhịn được mà nức nở trong cổ họng vì quá đau đớn.
“Đầu của hài tử quá lớn, khó sinh rồi…” Bà đỡ Triệu cũng không nhịn được gấp gáp: “Tức phụ Hữu Tài, ngươi cố gắng một chút, dùng hết sức rặn ra, mau… Ai nha, đứa nhỏ bị kẹt lại rồi, chậm chút nữa thì hài tử sẽ nghẹt thở mà c.h.ế.t mất…”
Xuân Hoa quỳ gối bên cạnh rửa sạch vết máu, chậu nước trong nháy mắt cũng đã chuyển thành màu đỏ, nước mắt nàng ấy cứ từng giọt từng giọt mà rơi xuống.
Đúng lúc đó thì Triệu lão thái thái đã mang nhân sâm vào tới, Xuân Hoa vội cầm miếng nhân sâm nhét vào miệng Tôn thị, khóc lóc nói: “Nương, con sai rồi, con không nên chọc nương tức giận, con thật sự sai rồi… Chỉ cần nương và đệ đệ bình an vô sự thì bất kể chuyện gì con cũng đều nghe lời nương… Nương, nương đừng hôn mê, mau dùng sức đi…”
Tôn thị dồn dập thở dốc, căn bản là không còn tinh thần và sức lực để đáp lại.
Nàng ta cảm giác hài tử đã đi xuống một chút, nhưng vẫn đang mắc kẹt ở sản đạo, cho dù nàng ta dùng sức như thế nào thì cũng không thể sinh được.
Triệu lão thái thái gấp đến xoay vòng vòng: “Không phải là sinh non sao, đầu hài tử sao lại lớn như vậy, thật là lo lắng c.h.ế.t đi được…”
Nhìn thấy hài tử đã ngạt đến tím người mà Tôn thị rõ ràng cũng không còn bao nhiêu sức lực, Trình Loan Loan là một người hoàn toàn không có kinh nghiệm nên cũng không biết phải làm sao cho tốt.
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt nàng: “Ta đã nhìn thấy được thân hình của hài tử, là một nhi tử nha, tam thẩm không phải là muốn sinh một nam hài sao, đừng để nhi tử bị nghẹn chết, mau dùng sức, mau đi…”
Đôi mắt Tôn thị chợt sáng lên.
Tuy rằng nàng ta luôn khoe khoang trong bụng mình chắc chắn là nhi tử, nhưng rốt cuộc không tận mắt trông thấy hài tử thì nàng ta vẫn còn có chút chột dạ.
Nghe được Trình Loan Loan nói đây là một nam hài thì giống như được uống một liều thuốc an thần, nàng ta nắm chặt khăn trải giường, dùng hết sức hét lên một tiếng.
“Ô oa ——”
Tiếng khóc nỉ non của hài nhi vang lên, tất cả mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.