Trịnh Vọng Phong đạt hạng nhất 1
Một nén nhang được đặt trên bàn đá, khói hương bắt đầu bay bay.
Mọi người tản ra, háo hức nhíu mày tìm ý tưởng, có người rất nhanh đã tìm được linh cảm, nhanh chóng chấm mực viết thơ.
Thẩm Chính đắc ý nhướng mày, từ ngày hôm qua sau khi hắn quyết định mời những người này tới đây ngắm hoa thì đã bắt đầu suy nghĩ ý tưởng cho bài thơ về hoa sen, hắn trầm tư suy nghĩ suốt một đêm, không tin là lần này không lấy được hạng nhất.
Hắn viết bài thơ thất ngôn tuyệt cú lên giấy, sau đó quay đầu nhìn bài thơ của Trịnh Vọng Phong.
Tên này vậy mà đã viết được ba câu, đều là những câu nói về hoa sen nhưng lại không hề đề cập tới sen, chỉ là mô tả phong cảnh mà cũng vô cùng ý nghĩa và tràn đầy ý thơ.
Hắn nhìn lại bài thơ của mình thì thấy quá đơn giản, so sánh với bài của Trịnh Vọng Phong thì nhìn giống một bài vè hơn.
Trịnh Vọng Phong hơi hơi mỉm cười: “Thẩm huynh hôm nay cũng không có tìm cớ chuồn đi, xem ra là đã tiến bộ rất lớn.”
Thẩm Chính: “…”
Hắn hừ một tiếng, “Ngươi có thể so sánh với Trình huynh thì hẵng đến đây cười ta.”
Hắn đi đến bên cạnh Trình Chiêu thì thấy người ta còn chưa thèm động bút, hắn có chút sốt ruột, “Nén hương chỉ còn lại một phần tư, sẽ không kịp mất.”
Trình Chiêu nhìn phong cảnh xa xa, thờ ở nói: “Không vội.”
Dáng người hắn cao lớn, không gấp không vội, gió tới khẽ lay y phục, nhìn như một ẩn sĩ, sống tự do tự tại.
Nén hương đã cháy hết mà hắn vẫn không hề động bút.
“Xem ra Trình huynh đã hết thời rồi.” Trịnh Vọng Phong nhếch khóe môi: “Chúng ta chỉ là bằng hữu cùng trường tới thưởng ngoạn, không cần thiết phải tranh giành hạng nhất, hạng hai có đúng không?”
“Có phần thưởng nên nhất định phải tranh!” Thẩm Chính nhịn không được gấp gáp: “Trình huynh, không cần dài dòng, ngươi tùy tiện làm vài câu thơ thì cũng đã hơn hẳn Trịnh huynh rồi!”
Hắn đưa bút vào tay Trình Chiêu.
Trình Chiêu nhìn về phía tàn hương cuối cùng kia, buông bút lông nói: “Trình mỗ cam lòng nhận thua.”
Trịnh Vọng Phong cười ha hả, rốt cục thì hắn cũng thắng được một lần, bất quá ngoài mặt thì vẫn làm ra bộ dáng khiêm tốn: “Tuy là ta đã làm xong nhưng cũng không chắc đó là thơ hay, hôm nay mời Trình huynh tới làm giám khảo bình phẩm một chút đi.”
Trình Chiêu gật đầu, hắn một bên tản bổ, một bên thưởng thơ, mỗi bài thơ hắn đều có thể chỉ ra điểm tốt, cũng có thể chỉ ra chỗ nào còn thiếu sót, những văn nhân không đỗ được tú tài cảm thấy thu được rất nhiều lợi ích, có vài người còn tiếp tục hỏi vài câu.
Sau khi hắn bình luận xong thì cả nhóm văn nhân cùng nhau họp bàn, tuyển ra ba người đạt hạng nhất nhì ba, Trịnh Vọng Phong tất nhiên là đạt hạng nhất.
Thẩm Chính vẻ mặt tiếc nuối: “Đây chính là trâm của nghĩa mẫu nhà ta, nếu ta có thể thắng được thì tốt rồi.”
Trịnh Vọng Phong rất hào phóng nói: “Vậy để ta tặng lại cho Thẩm huynh.”
“Không thể.” Trình Chiêu đạm thanh nói, “Phần thưởng phải đạt được bằng chính thực lực của mình, Thẩm huynh, ngươi còn phải đọc sách nhiều hơn.”
Thẩm Chính rầu rĩ nói: “Đã biết.”
Một đám người vây quanh Trịnh Vọng Phong, thay phiên nhau thưởng thức chiếc trâm hoa sen kia.
“Thủ công này thật sự quá tuyệt vời, trâm vàng đắt nhất ở phường trang sức Hồ Châu cũng không đạt được trình độ công nghệ như vậy.”
“Không phải triều đình ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu cho Tuệ Nhũ nhân sao, nói không chừng đây là trang sức tới từ kinh thành.”
“Tuệ Nhũ nhân thật hào phóng, vật triều đình ban thưởng mà cũng có thể lấy ra làm phần thưởng.”
“Vẫn là Trịnh huynh ưu tú, không cần tốn nhiều sức đã có được trâm.”
“…”
Nhìn thấy bên kia có một đám người vây quanh nịnh hót Trịnh Vọng Phong, Thẩm Chính hừ một tiếng, vẻ mặt không phục: “Rõ ràng chính là Trình huynh ngươi lợi hại hơn.”
Trình Chiêu nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi có biết vì sao hôm nay ta lại nhường phần thưởng này đi không?”
Thẩm Chính ánh mắt sáng lên: “Nhường? Nói cách khác là ngươi giấu tài? Hắc, ta biết chắc là ngươi sẽ không thua tên Trịnh Vọng Phong kia mà! Nói nhanh lên, vì sao ngươi lại nhường, chiếc trâm tốt như vậy sao lại để lọt ra ngoài.”