Phong cảnh đẹp như tranh 2
“Vườn hoa cách sông lớn bên kia không xa, có thể đào một cái mương dẫn nước tới đây không, về sau tưới nước cũng sẽ tiện hơn.” Trình Viên Viên có chút ngượng ngùng nói: “Mỗi ngày gánh nước tưới cây cũng đã hao phí gần hết thời gian ban ngày, ta cảm thấy không đáng.”
Không phải là nàng ấy lười biếng mà là muốn dành thời gian cho những việc có ý nghĩa hơn, nàng nghe Nhị Nha nói trên núi có rất nhiều hoa đẹp, nàng muốn dành ít thời gian lên núi đào một ít hoa dại về trồng trước cổng vườn hoa, mỗi lần nhìn đến hoa lá cỏ cây thì sẽ khiến cho tâm tình trở nên thoải mái hơn không ít.
Hai mắt Trình Loan Loan sáng lên: “Đại tỷ, tỷ đúng thật là đã nhắc nhở ta!”
Trong《 Lan Đình Tập Tự 》có viết, lưu thương khúc thủy, liệt tọa kỳ tứ… Đây là hạng mục mà mỗi lần văn nhân tụ hội đều muốn thưởng thức.
Nếu nàng muốn biến nơi này thành điểm du lịch thi phải để nhân công tạo ra một dòng suối, để những văn nhân đó đến đây có thể tìm được thú vui
Còn có, bản thảo của vườn hoa này cũng cần phải được thiết kế lại, ít nhất cũng phải để lại một khu đủ cho mấy chục người ở lại nghỉ ngơi thưởng nhạc.
Nếu có thể sửa chữa thành những lâm viên giống như ở Tô Châu, thì nàng nguyện ý sống cả đời ở đây.
Trình Loan Loan thỏa mãn cười rộ lên.
Ở vườn hoa một hồi lâu thì Nhị Nha đã chạy tới báo: “Đại di, có rất nhiều người đọc sách kéo vào thôn, đều là đi tới chỗ hồ sen.”
Trình Loan Loan rửa tay, đây là lần đầu tiên hồ sen tiếp đãi “du khách”, nàng phải tự mình đến xem, như vậy mới có thể hiểu được nhu cầu của du khách một cách trọn vẹn.
Nàng trở lại sân nhà mình, nghe thấy hương trà nồng đậm, đây là chuyện mà ngày hôm qua nàng đã dặn dò.
Sau khi nước trà nấu xong thì nàng xách theo ấm trà, Ngụy Hồng Anh mang theo khay trà, trên khay trà có hơn hai mươi chung trà, Ngụy Hồng Diễm cũng xách theo một cái rổ, trong rổ đặt bốn, năm loại trái cây cùng điểm tâm.
Chủ tớ ba người chậm rãi đi tới bên cạnh hồ sen.
Trong đình, mười mấy văn nhân nho nhã phong lưu, một số ngồi trong đình, một số thì đứng bên cạnh đường sỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hồ sen.
Cuối xuân đầu hạ là thời điểm mà sắc xanh lục phủ đầy khung cảnh, hồ nước nhiễm màu xanh lục, trên mặt hồ lá sen lại càng xanh hơn, lá sen như tà váy của nữ nhân, như có ý tứ lay động trong gió, bên trong màu xanh ngát là một đóa sen hồng nhạt vươn cao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thanh khiết không một chút tà mị.
Hôm qua vẫn là nụ hoa, hôm nay lớp ngoài cùng đã bung ra hai cánh, nụ hoa sắp nở nay lại càng đẹp hơn.
“Mọi người đường xa đến đây, mau uống chung trà đi.”
Trình Loan Loan cười mở miệng, đem ấm trà đặt ở trên bàn đá, Ngụy Hồng Anh vội vàng châm trà cho mọi người.
“Tuệ Nhũ nhân!”
“Gặp qua Tuệ Nhũ nhân!”
Đám văn nhân vội vàng quay đầu chắp tay hành lễ.
“Mọi người đừng khách khí.” Trình Loan Loan làm động tác mời mọi người đứng dậy: “Các là khách do chất nhi và dưỡng tử của ta mời tới, cũng là khách của ta, mau ngồi xuống uống trà, ăn một chút gì đi.”
Mọi người vẫn là có chút không được tự nhiên, ở trước mặt một quan Thất phẩm thì tay chân cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.
“Ngồi đi ngồi đi.” Tiền Huy đảo khách thành chủ nói: “Tuệ Nhũ nhân bình dị gần gũi, mọi người đừng quá câu nệ.”
Thẩm Chính gật đầu: “Không phải nói muốn làm thơ sao, câu nệ sẽ mất đi linh cảm, cứ thoải mái tùy ý đi.”
Trịnh Vọng Phong mở quạt giấy: “Không bằng để Trình huynh mở đầu.”
Ánh mắt của hắn ta dừng lại trên người Trình Chiêu, thấy ánh mắt kia ôn hòa như nước thì có chút ám ảnh, hắn thật sự là rất ghen tị với Trình Chiêu…
“Các vị muốn làm thơ, thì một nông phụ như ta sẽ không tham dự.” Trình Loan Loan tháo một cái trâm ở trên tóc xuống: “Làm thơ sao lại có thể không có phần thưởng, chư vị tự bình chọn với nhau, người đạt hạng nhất thì sẽ được thưởng chiếc trâm này.”
Nhóm văn nhân đối với trang sức của nữ nhân vốn dĩ là không có hứng thú, nhưng nhìn thoáng qua thì lập tức kinh sợ.
Cây trâm này được làm bằng bạc, ở phía trên là cảnh sen, một chiếc lá sen tròn tròn, bên trên có một bông sen màu hồng nhạt, từng bọt nước trên hoa sen đều có thể nhìn thấy rõ ràng, còn có một con chuồn chuồn thật sinh động, thứ thủ công tinh xảo như vậy cho dù là Tiền Huy thì cũng chưa bao giờ gặp qua.
Thấy mọi người hứng thú thì Trình Loan Loan thở phào một hơi, cây trâm này là nàng cố ý mua từ thương thành, chính là vì muốn mượn cây trâm này lan truyền tiếng tăm của hồ sen thôn Đại Hà.
Nàng cười nói: “Ta còn có chuyện phải làm, các vị có chuyện gì cứ việc dặn dò hai nha đầu.”
Nếu như người nào giành được nó thì cũng coi như là một món quà quý giá.
“Đa tạ Tuệ Nhũ nhân! Tuệ Nhũ nhân đi thong thả!”
Mọi người chắp tay nhìn theo Trình Loan Loan đi xa.
Thẩm Chính tùy tiện nói: “Hôm nay, chúng ta lấy hoa sen làm đề mục, làm một bài thơ, thời hạn là một nén nhang.”