Kế hoạch nhượng quyền tửu lâu 1
Nhóm văn nhân ùn ùn kéo đến rồi thỏa mãn trở về.
Trình Loan Loan ngồi ở trong sân, ôm tiểu tôn nữ trong tay, nghiêm túc nghe hai tỷ muội Ngụy Hồng Anh và Ngụy Hồng Diễm báo cáo tình hình ngày hôm nay
“Nụ hoa sen kia nở ở giữa hồ nên vài vị thiếu gia muốn chèo thuyền ra đó, nhưng trong thôn không có thuyền phù hợp nên chỉ đành từ bỏ.”
Trình Loan Loan gật đầu, trong thôn chỉ có bè trúc cùng mấy thanh gỗ làm thành một con thuyền đơn sơ, thôn dân bình thường chỉ dùng để đi thả lưới trong hồ hoặc là đuổi vịt, quả thật là không phug hợp với văn nhân nho nhã, xem ra, còn phải mua sắm thêm thuyền nhỏ chuyên dùng để đi dạo hồ.
“Thẩm thiếu gia nói qua việc lên núi bắt lợn rừng thì không ít người cảm thấy hứng thú, vốn còn đang muốn lên núi bắt lợn, nhưng vì không có công cụ nên cũng phải bỏ qua.”
“Còn có phóng tên vào bình rượu, đánh trống chuyền hoa… Ta nghe cũng không hiểu là đang làm gì.”
Muốn triển khai những hoạt động này ở trong thôn thật ra không khó, trước tiên cần chuẩn bị tốt đạo cụ là được.
Thật ra cũng có thể khai thác những hạng mục khác, ví dụ như câu cá, nuôi thỏ, hái sen, hình thức giống như Nông gia nhạc ở thời hiện đại.
Trình Loan Loan giao hài tử cho Ngụy Hồng An, lấy giấy bút bắt đầu lên kế hoạch quy hoạch, nàng còn muốn vẽ bản vẽ cho thôn dân chế tác đạo cụ, bận rộn một lúc mà đã bận tới tận đêm.
Sau khi ăn xong thì Triệu Nhị Cẩu đi đến trước mặt Trình Loan Loan: “Nương, chuyện lần trước con đã có một ý tưởng.”
Trình Loan Loan biết việc hắn đang nói là mở ra chuỗi tửu lâu, ý tưởng của nàng là sáp nhập các tửu lâu, nhưng nàng cũng không có nói thẳng mà muốn nghe ý tưởng của Nhị Cẩu trước.
“Chúng ta mua một nhóm người về, chuyên dạy bọn họ nấu cơm, chờ đến ngày bọn họ xuất sư thì đó cũng là lúc khai trương tửu lâu mới.” Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: “Thật ra Xuân Hoa hiện tại có thể xuất sư rồi, cũng không sợ mấy hôm đại tẩu không đến được, Xuân Hoa bây giờ đã có thể tự mình ứng phó, về sau Xuân Hoa phụ trách công việc trong nhà bếp, để đại tẩu dạy nghề cho những người này.”
“Ý tưởng này quả thật không tồi, nhưng mà…” Trình Loan Loan mở miệng: “Hai nhân vật quan trọng nhất của một tửu lâu bao gồm đầu tiên là đầu bếp, thứ hai là chưởng quầy, con ở đâu mà tìm ra được nhiều chưởng quầy như vậy? Nhà của chúng ta kinh doanh nhỏ, vừa mới bắt đầu, không giống Tào gia Tiền gia hay mấy nhà phú hộ khác có nô bộc để bồi dưỡng, bọn họ không cần lo lắng vấn đề trung thành, nhưng với chúng ta mà nói, nếu chọn sai người thì danh tiếng của tửu lâu sẽ bị hủy.”
Triệu Nhị Cẩu trầm tư, đây quả thật là một vấn đề lớn, chưởng quầy là người có quyền lực tối cao trong một tửu lâu, chắc chắn phải tìm được người có thể tin tưởng.
Nhưng thân thích trong nhà bọn họ nhìn tới nhìn lui cũng không thấy ai có thể đảm đương được vị trí này, tóm lại cũng không thể để hắn mỗi ngày đều phải tuần tra qua lại các cửa hàng chứ, như vậy hắn sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Nương đã từng nói qua lao lực kiếm tiền khiến thân thể suy sụp thì chi bằng không kiếm còn hơn.
Phải học được cách mượn lực bên thì việc làm ăn kiếm tiền mới có thể trở nên đơn giản.
Trình Loan Loan chầm chậm hỏi: “Con có từng nghĩ tới nguyên nhân lớn nhất dẫn đến sự thành công của Đại Hà Yến không?”
“Là món ăn.” Triệu Nhị Cẩu không cần nghĩ ngợi trả lời: “Mỗi một món ăn là một món mỹ thực độc nhất vô nhị không nơi nào có thể bắt chước, Túy Tiên Lâu cũng làm ra món cá hầm cải chua cùng với vịt nướng, nhưng chỉ đạt được tới trình độ gần giống chứ chưa thể giống hoàn toàn, người bình thường đều có thể nhận ra sự khác biệt.”
Trình Loan Loan cười rộ lên: “Vậy nếu có thể bỏ ra chút bạc để mua công thức nấu ăn bí truyền của Đại Hà Yến thì sao?”
Triệu Nhị Cẩu nhíu mày: “Túy Tiên Lâu nhất định sẽ tiêu chỗ bạc này, nhưng nếu Túy Tiên Lâu được món ăn đặc sắc của chúng ta thì chẳng phải Đại Hà Yến sẽ không còn là nơi đặc thù nữa sao, người mộ danh mà đến sẽ còn nguyện ý tới Đại Hà Yến ăn cơm sao?”