Kế hoạch nhượng quyền tửu lâu 2
“Còn có một điều kiện tiên quyết, đó là bảng hiệu phải đổi thành Đại Hà Yến.” Trình Loan Loan tiếp tục nói: “Phải trang hoàng bày biện giống Đại Hà Yến y như đúc, thái độ phục vụ cùng món ăn phải theo tiêu chuẩn của Đại Hà Yến, Đại Hà Yến sẽ cung cấp thực đơn và công thức nấu ăn bí truyền và có quyền chỉ đạo đối với tửu lâu này, ở mỗi một khu vực chỉ giới hạn một chi nhánh của Đại Hà Yến, tới trước thì được.”
Chân mày của Triệu Nhị Cẩu đầu tiên là nhíu chặt lại, sau đó giãn ra, đôi mắt lập tức sáng lên.
Hắn cũng không ngốc, chỉ trong nháy mắt đã suy nghĩ cặn kẽ ưu thế của phương pháp này, hiện tại bọn họ thiếu người nên phương pháp đã là phương pháp tốt nhất.
Không chỉ khiến cho bản thân mình được thanh nhàn mà còn khiến cho Đại Hà Yến có thể mở rộng ra bốn phương đông tây nam bắc.
“Nương, vậy cứ làm như thế đi!” Triệu Nhị Cẩu mở miệng: “Món ăn chính của Đại Hà Yến phân thành bốn loại, các món phụ gồm mười tám món, sáu loại canh, còn có một ít thức ăn vặt độc nhất vô nhị, nhiều món ăn như vậy cộng lại, định giá bao nhiêu là thích hợp?”
“Cái này cũng không ngừng ở đây, về sau Đại Hà Yến đều sẽ cho ra món mới, ít nhất là mỗi tháng một món.” Trình Loan Loan mở miệng: “Còn nữa, thứ chúng ta bán không phải là món ăn của Đại Hà Yến, mà là đang bán thương hiệu Đại Hà Yến, ta có hai phương án, thứ nhất, phí nhượng quyền một lần giá một ngàn lượng bạc, thứ hai, phí nhượng quyền hai trăm lượng bạc nhưng tửu lâu nhượng quyền về sau phải chia ra hai phần lợi nhuận.”
Triệu Nhị Cẩu trợn mắt há hốc mồm.
Phí nhượng quyền một ngàn lượng bạc cũng thật là quá đắt.
Một cái tửu lâu tiêu tiền mặt bằng ít nhất là một ngàn lượng bạc, hơn nữa còn phải tuyển người trang trí, thêm vào phí nhượng quyền thì ít nhất cũng lên tới hai ngàn hai trăm lượng, bạc nhiều như vậy cũng đã đẩy không ít người ra xa.
Những người đó còn không bằng lấy hai ngàn lượng bạc mở một cái tửu lâu của chính mình.
“Ta không ủng hộ việc bỏ ra một lần phí nhượng quyền, sông nhỏ nhưng chảy dài đó mới là đạo lý.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Phí nhượng quyền hai trăm lượng bạc cũng không tính là nhiều, một số bộ phận kinh doanh nhỏ lẻ trong thành gom góp ngược xuôi cũng chưa chắc đủ nên sau khi bọn họ gia nhập vào chuỗi tửu lâu mới có thể cố hết sức mà làm việc, mới không đập nát cái thương hiệu Đại Hà Yến của chúng ta.”
Nhưng nhà phú hộ khác và những tửu lâu lớn đã có thương hiệu của mình thì về cơ bản sẽ không bỏ ra số bạc lớn như vậy để mua thương hiệu của Đại Hà Yến.
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Con đã hiểu rồi, tối nay xem xét, tính toán lại một chút, ngày mai sẽ cho truyền tin tức ra ngoài.”
Trình Loan Loan lười nhác vươn eo, nói chuyện với nhi tử có một chút mà trời đã tối đen, tiếng ếch không ngừng vang lên trong đêm thanh vắng, nếu còn chưa buồn ngủ thì cũng tình nguyện ngồi nghe ếch kêu, nhưng hiện tại cơn buồn ngủ ập đến nên cảm thấy tiếng ếch thật ầm ĩ, nếu không ngày mai làm thử món ếch xào, nghĩ tới là đã thấy chảy nước miếng.
Chỉ là hình như buổi tối sẽ càng dễ bắt được ếch xanh hơn, hài tử trong nhà đều đã mệt mỏi ngủ hết, tốt hơn là cũng đừng mù quáng lăn lộn cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa kịp ra khỏi phòng thì đã nghe được Vương thẩm đang nói chuyện bên ngoài: “Tối hôm qua Nê Thu và cha nó ngủ không được nên chạy đi bắt ếch xanh, bắt cả một thùng to, tung tăng nhảy nhót, ta mang qua nhà các ngươi nửa thùng đây.”
Vì thế, món chính bữa trưa có món ếch đồng xào, lại thêm một ít nguyên liệu, như rau xanh và giá đỗ, giảm một ít vị cay,
Cách làm tương đối phức tạp nên vẫn theo lệ cũ, Trình Loan Loan chỉ điểm, Ngô Tuệ Nương đứng nấu.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của tết Đoan Ngọ, qua hết ngày hôm nay thì mọi người lại phải tiếp tục bắt đầu những ngày tháng bận rộn.
Bữa trưa vô cùng phong phú, món chính là ếch đồng xào, vào lúc hai mùa xuân hạ giao nhau thì thịt ếch xanh rất ngon, dinh dưỡng lại nhiêu, thêm chút dầu ớt khử mùi tanh, nhẹ nhàng cắn một miếng đã cảm nhận được vị tươi mới, ngay cả giá đỗ và rau xanh bên trong cũng trở thành mỹ vị, làm người ta không thể nào dừng đũa.