Mưu kế của Tôn gia 2
Mặt trời dần ngả về tây.
Thôn Quế Hoa sẽ nghỉ ngơi vào lúc mặt trời lặn, chờ thêm nửa canh giờ khi mặt trời khuất núi thì tất cả mọi người sẽ tạm thời nghỉ ngơi.
Tôn đại tẩu đứng ở cửa nhà nhìn ra xa: “Tiểu Lỗi sao còn chưa trở về?”
Tôn lão thái thái hừ lạnh nói: “Triệu gia nói chỉ cần tơi giữa trưa, vừa qua giờ cơm là có thể về, mấy ngày nay đều làm tới tận tối mịt, cần phải bắt bọn họ trả thêm tiền công!”
“Nương, Tiểu Lỗi không phải ở lại làm việc.” Tôn đại tẩu thấp giọng nói: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ thì hôn sự của Tiểu Lỗi hôm nay sẽ được quyết định.”
Hai mắt Tôn lão thái thái tỏa sáng: “Thật sao?”
Nếu có thể cùng Triệu gia kết thân thì cũng coi như là thông gia của Tuệ Nhũ nhân, về sau dựa vào tên tuổi của Tuệ Nhũ nhân cũng có thể chiếm được chút lợi ích.
Tôn đại tẩu gật đầu: “Tiểu Lỗi bây giờ còn chưa trở về hẳn là đã làm được việc, người làm nương như ta phải đến đó xem một chuyến, có một số việc phải rèn sắt khi còn nóng.”
Nàng ta chuẩn bị tốt lễ vật, lần thứ hai cất bước đi đến thôn Đại Hà.
Hai thôn kế bên nhau lại còn đi đường tắt nên cũng không xa, mặt trời còn chưa xuống núi thì nàng ta đã tới cửa thôn Đại Hà.
Hai người tuần tra trên đường nhiệt tình chào hỏi: “Là Tôn đại tẩu của thôn Quế Hoa nhỉ, Triệu lão thẩm đã dặn dò qua, chỉ cần Tôn đại tẩu tới đây thì phải lập tức mời qua đó.”
Tôn đại tẩu đã tới Đại Hà Thôn vài lần, mỗi lần đều bị chặn ở cửa hỏi han, đăng ký tên họ ấn dấu tay xong thì mới cho vào, đây là lần đầu tiên nàng ta được hoan nghênh nhiệt liệt như vậy.
Xem ra là Triệu gia đã đồng ý hôn sự này, biết Xuân Hoa chỉ có thể gả Tiểu Lỗi nhà bọn họ, đây không phải là đang lấy lòng nàng ta sao.
Tôn đại tẩu vẫy vẫy tay: “Triệu thẩm cũng quá khách sáo rồi, các ngươi cứ tiếp tục bận đi, ta vào trước đây.”
Nàng ta nhanh chóng đi đến Triệu gia.
Ánh mặt trời đã tắt đi những tia nắng chiều cuối cùng, trong thôn cũng đã bao trùm trong bóng tối âm u, đèn đuốc trong sân nhà Triệu gia sáng quắc, xa xa đã có thể nhìn thấy có không ít người đang đứng trong sân.
“Nha, thật náo nhiệt!” Tôn đại tẩu đi vào, mặt mày hớn hở: “Đã tối rồi mà mọi người còn đứng trong sân làm gì a, Tiểu Lỗi đã muộn như vậy còn chưa trở về, ta tới đón hắn… Tiểu Lỗi?!”
Âm thanh của nàng ta nghẹn lại, ánh mắt dừng lại trên một người ở trong sân.
Nhi tử của nàng ta thế mà bị ném vào một góc tường, toàn thân hôi thối, cả người dính lá cây, thức ăn thừa còn cả phân heo, trên mặt còn có dấu tay, khóe miệng dính máu, buổi sáng ra cửa y phục sạch sẽ chỉnh tề, bây giờ lại rách rưới tả tơi…
“A!” Tôn đại tẩu hét lên một tiếng, “Triệu gia các ngươi làm gì nhi tử của ta?!”
“Đừng vội, để ta từ từ nói cho ngươi biết.” Tôn thị từ dưới mái hiên đi ra, nàng đưa hài tử trong tay cho Trình Loan Loan: “Đại tẩu, giúp muội ôm Hiên Hiên một chút.”
Trình Loan Loan nhanh chóng ôm hài tử nặng trịch vào trong ngực, nàng rất muốn biết Tôn thị chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào…
Trong ánh lửa, nàng nhìn thấy Tôn thị như quả pháo bay tới chỗ Tôn đại tẩu, bộ dáng như muốn cho nổ tung lô cốt, không chút sợ hãi sấn tới, bất ngờ nắm tóc Tôn đại tẩu từ phía sau.
“Cái đồ thối tha không biết xấu hổ, thế mà dám tính kế trên đầu khuê nữ nhà ta! Lão nương thật là bị mù mới muốn gả khuê nữ cho nhi tử nhà ngươi!”
“Tiểu Lỗi là một hài tử tốt lại bị thứ không biết xấu hổ như ngươi dạy hư! Có một mụ nữ nhân độc địa như ngươi ở trong nhà, ta xem còn có ai dám gả đến nhà ngươi! Còn muốn dính chút ánh sáng của Triệu gia ta sao, ngươi có cái số này à, nằm mơ cũng đừng có mong!”
“Còn dám có cái suy nghĩ này thì lão nương sẽ lập tức quậy tới cửa Tôn gia, để cho đại ca bỏ ngươi, để ngươi cả đời không thể ngẩng cao đầu làm người!”
“Chát chát chát!”
Tôn thị hung hăng giáng xuống mấy bạt tai.