Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Mưu kế của Tôn gia 1
Sắc mặt Trình Loan Loan phức tạp.
Lão thái thái đã cự tuyệt hôn sự này mà mấy người Tôn gia này sao vẫn cứ như âm hồn không tan thế.
“Con thấy hình như Tiểu Lỗi có tâm tư khác với Xuân Hoa…” Ngô Tuệ Nương mở miệng nói: “Con ngày nào cũng đi từ sáng sớm, tối muộn mới trở về nên cũng chưa có cơ hội hỏi đến chuyện này, tam thẩm nghĩ thế nào, đồng ý hôn sự này sao?”
Trình Loan Loan nghiêm mặt nói: “Không nói tới hôn sự này nữa, về sau nếu Tiểu Lỗi lại đến đây thì con phải có thái độ cứng rắn một chút, để hắn nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu như hắn không đi thì cũng không được để cho Xuân Hoa tiếp xúc với hắn.”
Ngô Tuệ Nương vừa nghe đã hiểu, lập tức gật đầu: “Vâng, bây giờ con sẽ đi gọi Tiểu Lỗi.”
Nàng ấy vừa mới đứng lên thì đã nghe được âm thanh rất lớn từ sân sau vọng tới.
Trình Phóng đang dọn vệ sinh ở lầu hai thì nhìn xuống cửa sổ xem tình hình, lập tức hoảng hốt la lên: “Không tốt rồi, A Phúc đánh nhau với Tiểu Lỗi rồi!”
Trình Loan Loan đẩy ghế đứng dậy chạy tới sân sau.
Vừa ra tới đã thấy A Phúc đuổi đánh Tiểu Lỗi chạy ra đến chỗ đất trống ngay giếng trời, một kẻ to lớn thô kệch như Tôn Tiểu Lỗi lại bị A Phúc đè xuống đất đánh cho không ngóc đầu dậy nổi, chỉ ôm đầu ngồi xổm trong góc, không kêu lên một tiếng.
“Cái tên lưu manh nhà người đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám là ra chuyện như vậy, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi không!”
A Phúc hung hăng đá một cái.
Hắn chỉ là một thư đồng từ nhỏ chỉ biết đọc sách viết chữ, nhìn qua đã biết là người ốm yếu, nhưng hiện tại lại bộc phát sức mạnh rất lớn, Tôn Tiểu Lỗi bị đá đến ngã lăn quay.
“A Phúc, đừng đánh!” Ngôn Thiết Tử nhanh chóng chạy qua can ngăn.
Triệu Đại Vượng cũng chạy từ kho hàng ra, nhanh chóng ôm lấy eo của A Phúc: “Có chuyện gì thì từ từ nói, bình tĩnh đừng nóng giận!”
“Các ngươi hỏi xem hắn đã làm cái gì!” A Phúc dùng sức giãy giụa: “Cái tên bại hoại như hắn nên bị đánh chết, buông ta ra, ta muốn đập c.h.ế.t hắn!”
Trình Loan Loan quan sát một vòng sân, ánh mắt trầm xuống: “Xuân Hoa đâu?”
Động tĩnh lớn như vậy không có lý nào Xuân Hoa không nghe được, cũng không có khả năng không ra khuyên giải.
Vẻ mặt A Phúc đầy phẫn nộ: “Xuân Hoa bị hắn hạ dược, đã ngất xỉu, đang nằm ở sương phòng phía sau, nếu hôm nay con không tới đây, nếu con không tới đây… thì Xuân Hoa đã bị cái tên họ Tôn này hủy hoại…”
Hắn tới sân sau tìm Đại Vượng, vừa lúc đi ngang phòng bếp thì thấy Tôn Tiểu Lỗi đang cho Xuân Hoa uống thứ gì đó, sau đó Xuân Hoa lập tức hôn mê.
Hắn đang cảm thấy kỳ quái thì Tôn Tiểu Lỗi đã đỡ Xuân Hoa đi đến sương phòng, lấm lét như tên trộm đóng cửa lại, nửa ngày mà vẫn không bước ra.
Trai đơn gái chiếc một mình ở trong phòng, hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp nên đã đạp cửa đi vào, kết quả lại nhìn thấy tên súc sinh này đang cởi y phục của Xuân Hoa!
“Cái gì?!” Ngô Tuệ Nương kinh hồn bạt vía, chạy nhanh đến sương phòng, quả nhiên nhìn thấy Xuân Hoa đang nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, nút thắt trên cổ áo đã bị cởi ra một nút.
Nàng ấy lập tức đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nàng ấy không thể tin vào mắt mình, lớn tiếng quát: “Nhìn người thành thật chất phác, ta còn tưởng rằng ngươi là một hán tử đáng tin cậy, không nghĩ tới ngươi lại có thể làm ra chuyện bỉ ổi tới mức này! Quả nhiên, người thôn Quế Hoa các ngươi không có lấy một người tốt, thật là khiến người ta ghê tởm!”
Nàng ấy túm lấy cây chổi rồi hướng Tôn Tiểu Lỗi mà đánh.
“Trước tiên khoan động thủ đã.” Trình Loan Loan vội vàng ngăn trở, sắc mặt nàng lạnh như băng: “Ngươi nói cho rõ ràng rốt cuộc ngươi đã cho Xuân Hoa uống thuốc gì?”
Tôn Tiểu Lỗi ôm đầu, ngập ngừng nói: “Là thuốc nương cho ta, ta cũng không biết là thuốc gì…”
Ngô Tuệ Nương cắn răng: “Ta đã nói làm sao mà Tôn đại tẩu hôm nay lại tới cửa tiệm, thì ra là để làm chuyện xấu, mẫu tử các ngươi thật đúng là ghê tởm!”
Nàng ấy cầm lấy chổi tiếp tục đánh.
Triệu Đại Vượng cũng đã suy nghĩ rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, phun một ngụm nước bọt lên đầu Tôn Tiểu Lỗi, cũng lập tức gia nhập trận đánh.
Trình Loan Loan đi đến bên cạnh, thờ ơ nói: “Thiết Tử, ngươi đi mời một lang trung lại đây.”
Ngôn Thiết Tử gật đầu, buông công việc trong tay nhanh chóng đi tìm đại phu.

Advertisement
';
Advertisement