Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Xem nhi tử thứ xuất như huyết mạch 2
“Tuệ Nhũ nhân.” Sau khi Trịnh phu nhân ăn xong thì cười đon đả đi tới chỗ của Trình Loan Loan: “Lần trước sau khi ngắm sen trở về thì trong đầu ta đều nghĩ về sen, không biết hoa sen bao lâu nữa mới mọc lại, ta vẫn muốn đến ngắm thêm mấy lần nữa.”
Trình Loan Loan lập tức mỉm cười: “Tháng sáu thôn Đại Hà sẽ chính thức đón “du khách”, nhưng muốn đến thì cần phải đặt hẹn trước. Trịnh phu nhân có thể cho người đến thôn thương lượng.”
Trịnh phu nhân gật đầu: “Được, vậy tháng sau ta sẽ đến xem phong cảnh trong hồ thôn Đại Hà.”
Nàng ta qua loa nói vài lời rồi quay sang nói chuyện với người khác, nét tươi cười trên mặt cũng biến mất, đôi mắt có chút lạnh lùng.
Hiện giờ trong thành đều đang bàn luận chuyện Trịnh gia nhà bọn họ hại đích trưởng nữ của Lâm gia, chuyện này là từ thôn Đại Hà truyền ra, nhất định là Tuệ Nhũ nhân kia tung tin đồn ra ngoài nhằm hủy hoại thanh danh của nhi tử nhà nàng ta.
A, thật sự cho rằng sau khi nhi tử của nàng ta rớt đài thì Trình Chiêu kia có thể xuất đầu lộ diện sao, vậy thì cũng chưa chắc đâu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc thì khách khứa của Tào gia cũng dần dần tản đi.
Triệu Nhị Cẩu ở lại hỗ trợ xem sổ sách, mà Tào Oánh Oánh cũng có một số chuyện muốn bàn luận với Tôn quản sự, vừa vặn Trình Loan Loan cũng đến tửu lâu Đại Hà Yến xem một chút nên lập tức tạm biệt rời đi.
Sau khi Đại Hà Yến khai trương thì nàng cũng chưa từng qua đó, lần này xem như là đi kiểm tra.
Bây giờ đã qua giờ cao điểm của bữa trưa, trong tiệm tương đối vắng vẻ, mỗi người làm công việc của mình.
Ngô Tuệ Nương ngồi ở trước cái bàn trong sảnh lớn, đang viết một cái gì đó.
Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan thấy đại nhi tức viết chữ, tò mò tiến lại gần: “Con đang viết cái gì đó?”
“Sao nương lại tới đây?” Ngô Tuệ Nương hoảng sợ, ngay sau đó ngượng ngùng nói: “Không phải Nhị Cẩu muốn chiêu dụ người gia nhập tửu lâu hay sao, con nghĩ trước tiên cứ viết lại thực đơn và một số nguyên tắc của mình.”
Chữ của nàng ấy khó coi, từng nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng việc nàng ấy dám viết và muốn viết khiến cho Trình Loan Loan tán thưởng.
Trình Loan Loan khen vài câu, thuận miệng hỏi: “Món ăn mới mà tửu lâu tung ra được khách nhân ủng hộ thế nào?”
“Ngó sen chua cay tính ra được ưa chuộng hơn so với rau xanh xào.” Vừa nói đến thức ăn thì Ngô Tuệ Nương lập tức nghiêm túc trả lời: “Trong tiệm có mấy món ăn tạo ra tên tuổi của tiệm, nổi tiếng nhất là vịt nướng, rất nhiều người bên ngoài cũng là vì nếm thử vịt nướng mới nghe danh mà đến, còn có người lại yêu thích dê nướng nguyên con, không biết nương tính toán khi nào sẽ tung món này ra?”
Trình Loan Loan nghĩ một chút rồi nói: “Sau khi khai trương chi nhánh đầu tiên thì sẽ tung món này ra.”
Chi nhánh mới khai trương cũng cần phải tạo thanh thế, dê nướng nguyên con có thể thu hút người khác quả thật là một chiêu bài không tồi.
Hai người đang nói chuyện thì A Phúc ngoài cửa đột nhiên đi vào: “Nha, thẩm tới, hôm nay thẩm ăn mặc trông thật là đẹp mắt!”
“A Phúc, từ khi nào mà cái miệng của con ngọt như vậy hả.” Trình Loan Loan bật cười: “Thiếu gia nhà con đến Hồ Châu học, sao con không đi theo?”
“Thiếu gia nói con ở Tào doanh lòng bên Hán nên ngài ấy cho con ở lại trấn Bình An học nghề thợ mộc, không phải Trình thiếu gia cũng không có thư đồng hay sao.” A Phúc cười hì hì nói: “Huyện lệnh đại nhân cố ý tiêu bạc đưa con đến bái sư, con đã học xong hết tất cả sách vở liên quan, sau đó để Đại Vượng mang về cho Triệu a gia, Triệu a gia rất thích nghiên cứu nghề mộc.”
Trình Loan Loan rất là xấu hổ: “Con truyền nghề của sư phụ ra ngoài, không sợ bị trục xuất khỏi sư môn hay sao.”
“Con chỉ giao bạc, không đăng ký làm đệ tử, những thứ này đều là kỹ thuật thông thường, chỉ là không thường thấy được ở thôn Đại Hà.” A Phúc giơ tờ giấy trong tay lên: “Sáng sớm sư phụ dạy thứ hay ho, con phải mau chóng đi giảng lại cho Đại Vượng nghe.”
Ngô Tuệ Nương chỉ chỉ sân sau: “Đại Vượng cùng Tiểu Lỗi đang ở bên đó sửa sang nhà kho, ngươi cứ trực tiếp qua đó là được.”
“Vâng!”
A Phúc nhẹ nhàng cất bước chạy đến sân sau, hắn đã tới tiệm rất nhiều lần nên bố cục trong tiệm như thế nào hắn đều đã thuộc nằm lòng.
Sắc mặt Trình Loan Loan hơi thay đổi: “Tiểu Lỗi cũng ở đây?”
Ngô Tuệ Nương gật đầu: “Vừa qua buổi trưa đã tới rồi, Xuân Hoa mặt nặng mày nhẹ với hắn mà hắn vẫn coi như không thấy, cứ vùi đầu làm việc…”

Advertisement
';
Advertisement