Bé chẳng vin cả gãy cành 1
[*]Còn nhỏ không uốn nắn, lúc khôn lớn sẽ phạm lỗi lớn hơn
Ngày đầu tiên thôn Đại Hà chính thức tiếp đãi du khách kết thúc trong mỹ mãn.
Triệu Thiết Trụ phấn khởi đến báo cáo sổ sách: “Hôm nay tiếp đãi mười sáu người, thu vào tổng cộng ba mươi tám lượng, sau khi khấu trừ phí nhân công, phí ăn uống, phí vật tư thì lời được hai mươi bảy lượng bạc.”
Phí nhân công chính là tiền công cho những người tiếp đãi du khách, phí ăn uống là nước trà các thứ, phí vật tư là những con mồi đưa lên núi.
Một ngày kiếm hơn hai mươi lượng bạc, kỳ hoa nở ước chừng ba tháng, tính toán thử thì đây chính là một khoản thu vô cùng lớn.
Mấu chốt là việc này không vất vả, giống như là có người cố ý đưa tiền tới cửa vậy.
Hơi thở của lý chính có chút không ổn định, mở miệng nói: “Nương Đại Sơn, việc làm ăn này quá lời, chờ mùa hè qua đi, hoa sen tàn chẳng phải là không thể làm nữa sao. Không được, ta phải cẩn thận cân nhắc thử xem, làm cách nào để tiếp tục duy trì việc làm ăn này mới được.”
Trình Loan Loan nở nụ cười, nhìn theo bóng dáng lý chính đi xa.
Sau khi hoa sen tàn, hồ nước tràn ngập lá sen khô, mưa thu kéo dài, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách trên những phiến lá sen khô cũng có phong vị rất riêng, nếu không sao lại có một câu thơ nổi tiếng là: Lưu đắc khô hà thính vũ thanh[1]
[1] Dịch nghĩa: Còn lại bên tai chỉ là tiếng mưa rơi trên phiến lá sen khô.
Hơn nữa nàng còn trồng hoa cúc ở trong vườn, mùa thu ngắm hoa cúc, lại thưởng thức thịt cua, hương vị đó thật tốt biết bao.
Nhưng bây giờ không cần nói với lý chính, cứ để cho lão nhân gia ông cẩn thận suy nghĩ, nói không chừng còn có thể nghĩ ra những chuyện khác thú vị hơn.
Trình Loan Loan vừa mới trở về nhà chợt nghe Tứ Đản nói nhà cũ bên kia xảy ra chút chuyện, lão thái thái bảo nàng bận việc xong rồi thì nhanh chóng đi qua một chuyến.
Nàng vừa đến cổng nhà cũ Triệu gia, chợt nghe thấy giọng Tôn thị chửi ầm ĩ: “Tiểu nha đầu con gớm gan thật đấy, vậy mà lại dám trộm đường trong nhà, trộm đường thì cũng thôi đi, còn dám làm thứ linh tinh không biết gọi là gì, pha thành nước bán cho người đọc sách uống, uống c.h.ế.t người rồi con có đền mạng được không. Tức c.h.ế.t ta rồi, sao ta có thể sinh ra thứ không biết sống c.h.ế.t như con chứ.”
Đông Hoa và Thu Hoa quỳ gối ở góc tường, hai nha đầu cúi đầu, không rên một tiếng.
Triệu lão thái thái xụ mặt nói: “Được rồi, đừng mắng nữa, chờ tức phụ lão đại đến đây rồi hỏi xem nên xử lý việc này thế nào.”
Trình Loan Loan rảo bước vào nhà: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hôm nay hai nha đầu này bày quầy trên đường bán cái gì mà nước hoa sen, chuyện này chắc đại tẩu nghe nói rồi chứ?” Văn thị nặng nề thở dài một hơi: “Ta còn thật sự tưởng rằng nàng dùng hoa sen làm thức uống, kết quả thì thế nào? Trộm đường trong nhà pha với nước, sau đó lên núi hái một ít hoa dại màu đỏ, trộn nước hoa dại vào rồi lại hái hoa sen đặt bên cạnh, làm thành thứ gì đó gọi là nước hoa sen. Ai biết hoa dại trên núi có độc hay không, mấy người đọc sách đó người nào cũng uống một chén, lỡ như gây tai họa c.h.ế.t người thì phải làm sao, thật sự là gấp c.h.ế.t người mà.”
Trình Loan Loan đúng là hơi kinh ngạc.
Hai nha đầu này thật sự rất to gan lớn mật, lại dám làm ra chuyện này.
Nàng ngồi xổm xuống, chậm rãi hỏi: “Đông Hoa, đại bá nương hỏi con, trong sách dạy nấu ăn có nhắc tới loại hoa dại con dùng để pha màu không?”
Đông Hoa lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Trình Loan Loan tiếp tục hỏi: “Vậy sao con biết loại hoa này có thể pha màu?”
“Trước kia chúng con thường xuyên dùng loại hoa này để tô móng tay.” Thu Hoa co rúm lại nói: “Móng tay còn có thể đổi màu, vậy chắc chắn nước đường cũng có thể…”
Trình Loan Loan: “…”
Nàng không biết nên nói gì mới tốt, vì kiếm tiền, thật sự là không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Bây giờ chỉ hi vọng loại cỏ dại nhuộm màu này không có độc.
Nếu không mấy thư sinh kia mà xảy ra chuyện gì không may thì thanh danh của thôn Đại Hà xem như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nàng ngừng lại một lát: “Vậy bây giờ hai con có thể lên núi tìm một ít hoa dại về cho ta xem được không?”
Đông Hoa vội nói: “Sáng hôm nay chúng con hái được rất nhiều, còn chừa lại một ít định ngày mai dùng tiếp, con để ngay dưới giường con ấy.”