Bé chẳng vin cả gãy cành 2
“Cái gì? Ngày mai còn muốn bán nữa?” Tôn thị cực kỳ tức giận, vớ lấy cây củi muốn đánh người: “Mắt thấy cuộc sống trong nhà càng ngày càng tốt lên, vậy mà nha đầu c.h.ế.t tiệt con sao lại cứ nhất định muốn lao đầu vào lửa. Con đừng trốn, xem lão nương có đánh c.h.ế.t con hay không.”
Trình Loan Loan vội đưa tay ra cản lại: “Trước tiên khoan hẵng ra tay, chờ sau khi chắc chắn rằng hoa dại kia có độc, nếu muốn ra tay lần nữa thì ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Đông Hoa chạy nhanh như bay vào phòng lấy hoa dại ra, hoa dại hái buổi sáng lúc này đã héo rũ, có loại màu đỏ và loại màu vàng được Đông Hoa tách ra đặt ở hai bên.
Trình Loan Loan bấm vào hệ thống, hệ thống lập tức có lời nhắc.
[Cây rum gai tự nhiên, tám mươi văn một cân]
Bên cạnh còn có giới thiệu về loài hoa dại này, không có độc tính, có thể cho vào thuốc, lưu thông máu, làm tan m.á.u bầm, phụ nữ có thai cần cẩn thận khi dùng.
Cũng may hôm nay không có phụ nhân đến du ngoạn, bằng không lỡ không cẩn thận để cho phụ nhân mới vừa mang thai uống loại thức uống này chỉ sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Nàng thả cây rum gai xuống, nhẹ giọng nói: “Loại hoa dại này được xem như dược liệu, không có độc nhưng người mang thai không thể dùng. Hôm nay xem như hai người các con may mắn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì cả thôn Đại Hà này đều gặp tai họa với hai người các con.”
“May mắn không có độc.” Tôn thị thở ra một hơi: “Vậy đại tẩu, việc buôn bán này còn có thể tiếp tục được không?”
Không còn băn khoăn gì nữa, suy nghĩ của nàng ta lại trở nên nhanh nhẹn, bán thức uống này một ngày có thể kiếm được bảy đến tám mươi văn tiền, nhiều hơn cả công nhân khai thác than ở trong thôn.
Trình Loan Loan nghiêm mặt nói: “Việc buôn bán này đương nhiên có thể làm nhưng không thể lừa gạt người tiêu dùng, nếu là nước hoa sen thì phải làm sao cho danh xứng với thực, dù thế nào trong thức uống này cũng phải cho thêm nước lá sen hoặc là hoa sen. Mấy thứ này ta sẽ không cung cấp miễn phí, nếu còn muốn tiếp tục việc buôn bán thì tìm Ngôn chưởng quỹ đặt mua nguyên vật liệu.”
Đông Hoa vui mừng đồng ý: “Cám ơn đại bá nương, chờ con buôn bán có tiền lời rồi sẽ mua hoa cài cho đại bá nương.”
Nàng mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Triệu lão thái thái sầm mặt nói: “Ai cho cháu đứng lên, tiếp tục quỳ.”
Đông Hoa rụt cổ: “Không phải đại bá nương nói không có việc gì rồi sao, sao còn phải tiếp tục quỳ….”
“Hai đứa các cháu trộm đường trong nhà. Ta chỉ giận không thể chặt đứt tay của cả hai đứa vì dám trộm đồ.” Triệu lão thái thái túm lấy gậy gỗ đánh vào chân Đông Hoa, ép nàng quỳ xuống: “Chuyện xưa nói hay lắm, bé chẳng vin cả gãy cành. Triệu Phú Quý của thôn chúng ta là ví dụ rõ ràng nhất. Cho dù buôn bán thứ gì thì đều phải thẳng thắn, không mưu đồ mờ ám, nếu còn dám trộm cắp vặt thế này nữa thì không phải là người Triệu gia ta.”
Đông Hoa bị đánh khóc hu hu, Thu Hoa cũng nhỏ giọng khóc nức nở.
“Không được khóc. Mặt mũi đâu mà khóc.” Lão thái thái nói với giọng tức giận: “Buổi tối hôm nay không được ăn cơm, không được ngủ, quỳ một đêm, phải nhớ cho lâu.”
Đối với phương pháp giáo dục của lão thái thái, Trình Loan Loan tỏ vẻ đồng ý. Giáo dục hiện đại không đề cao dùng cách xử phạt về thể xác đối với con trẻ nhưng không nhiều người có thể kiên nhẫn thiện ý khuyên nhủ dạy dỗ khi con trẻ phạm phải lỗi lớn như vậy. Đánh mạnh một trận, ngược lại có thể ghi lòng tạc dạ những nguyên tắc mấu chốt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Hữu Tài đi nhờ xe, vào thành mua đường cho hai tiểu nha đầu rồi đặt mua hoa sen tại hồ sen.
Việc buôn bán của Đông Hoa và Thu Hoa từ lén lút đến công khai, coi như là chính thức khai trương.
Năm văn tiền một chén, giá cả này thật ra hơi đắt nhưng người đến thôn du ngoạn cũng không thèm để ý đến chút tiền ấy, trên cơ bản người nào người nấy đều sẽ gọi một chén.
Ngoại trừ việc buôn bán của Đông Hoa thì việc buôn bán của những người khác đều tốt, nhất là Triệu mặt rỗ bán trâm chạm trổ từ gỗ, một cây trâm hai mươi văn tiền, một ngày hắn có thể bán bảy, tám cái, nếu bán được toàn bộ là có thể kiếm được hơn một trăm văn, tiền tiết kiệm trong nhà nháy mắt nhiều lên.