Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Cát phu nhân đến 2
Nàng hỏi, “Khi nào thì đoàn người Cát phu nhân sẽ đến?”
“Gã sai vặt kia nói Cát phu nhân có chút không khoẻ, trên đường cần nghỉ ngơi một lúc, đại khái một canh giờ sau sẽ đến.” Triệu Thiết Trụ đáp, “Còn dặn thôn chuẩn bị sương phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị nước nóng, nói rõ muốn uống trà Hoàng Lĩnh Sơn, trà này trong thôn chúng ta cũng không có, lần trước con vào trong thành nhập hàng, cửa hàng đó cũng không bán loại trà này, phải làm sao bây giờ?”
Nhũ mẫu của Tào Oánh Oánh, Lý bà tử vừa vặn bước ra, nghe thấy như thế liền nói, “Nghe nói trà Hoàng Lĩnh Sơn là cống phẩm, chỉ có loại chất lượng thấp một chút mới được mang ra bán, rất khó mua được, ta cũng là nghe lão gia nói qua hồi năm ngoái.”
“Ôi chao, Cát phu nhân này khí thế cũng thật lớn, vậy mà lại muốn uống loại trà chỉ có Hoàng thượng mới có thể uống.” Lý chính có chút sầu não, “Cũng chỉ có thể nói thật với Cát phu nhân, không thể vì chuyện nhỏ này mà làm khó những dân thường như chúng ta….”
Trình Loan Loan cười cười nói: “Vừa vặn chỗ ta có một ít, lần trước đi Hồ Châu mua được, hơn năm mươi lượng bạc mới mua được một chút, số tiền này để cho Cát phu nhân trả đi.”
Có khí thế cũng là chuyện tốt, cho thấy người ta có tiền, số tiền này không kiếm thì đúng là ngu.
Triệu Thiết Trụ cầm lá trà đưa đến cửa hàng của Triệu Tam Nương, chuẩn bị trước trà và chút điểm tâm từ trước rồi chờ người tới.
Gần trưa, mấy chiếc xe ngựa mới chậm rãi tiến vào trong thôn.
Trình Loan Loan và Lý chính đứng ở cổng thôn tiếp đón.
Chiếc xe ngựa đi đầu là xa hoa nhất, đầu tiên là một bà tử xuống xe trước, sau đó là một nha hoàn, tiếp đến là Trịnh phu nhân, rồi là một vị phu nhân có làn da hơi ngăm đen, thân hình đẫy đà, đôi mắt sắc bén, lúc xuống xe không cần người đỡ, trông thật giống nội quyến của võ quan.
Những chiếc xe ngựa đằng sau là những nữ nhi của thương nhân, quy quy củ củ đi theo sau Trịnh phu nhân và Cát phu nhân.
“Tuệ Nhũ nhân, xem xem ta đưa ai tới này.” Trịnh phu nhân cười sảng khoái, “Vị này là phu nhân của Phi Kỵ Giáo Úy Cát đại nhân, nghe nói hoa sen ở thôn Đại Hà đang nở rộ, sáng sớm liền muốn đến thưởng hoa, ta thuận tiện mời Cát phu nhân cùng đến, không làm phiền Tuệ Nhũ nhân chứ?”
Trên mặt Trình Loan Loan nở nụ cười: “Cát phu nhân có thể đến thôn Đại Hà là phúc khí của thôn Đại Hà chúng ta, hai vị phu nhân, chư vị tiểu thư, xin mời vào trong, trước tiên uống chút nước trà, nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta đi thưởng hoa sen.”
Ánh mắt Cát phu nhân dừng lại trên mặt Trình Loan Loan: “Ta còn tưởng Tuệ Nhũ nhân là một lão nông phụ, không ngờ lại vẫn còn trẻ đẹp như vậy, so với ngươi, ngược lại trông ta giống nông dân hơn.”
Những lời này khiến Trình Loan Loan khẽ cau mày.
Không có vẻ gì là tự hạ thấp mình, ngược lại còn mang theo chút ghen ghét, hơn nữa trong lời nói có phần xem thường nông phụ.
Nụ cười trên mặt nàng hơi nhạt đi: “Cát phu nhân khéo nói đùa, ta đến tôn tử cũng có rồi, nào còn trẻ đẹp như lời phu nhân nói, ta thực sự không nhận được, đi thôi, chúng ta đi uống trà.”
Trịnh phu nhân đi bên cạnh Cát phu nhân, trầm giọng nói: “Ta nói không sai chứ, Tuệ Nhũ nhân này rất đẹp, mặc dù đã ba mươi tư tuổi rồi nhưng trên mặt một nếp nhăn cũng không có, ai dám tin rằng nàng đã là tổ mẫu rồi chứ.”
Sắc mặt Cát phu nhân khó coi.
Trịnh phu nhân lại tiếp tục nói: “Ta từng thấy những thôn phụ trong thôn quanh năm làm lụng ngoài đồng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, da dẻ sần sùi khô ráp, chưa đến ba mươi tuổi trông đã rất già nua, nhưng Tuệ Nhũ nhân này là một ngoại lệ đó. Ta luôn cảm giác Tuệ Nhũ nhân chưa từng phải làm ruộng, nhưng chưa từng làm ruộng thì không đúng, nếu không Thánh thượng làm sao lại phong nàng làm Tuệ Nhũ nhân, một năm còn được thăng liền mấy cấp.”
Khi nàng ta đang say sưa nói chuyện, quả nhiên trông thấy sắc mặt Cát phu nhân càng ngày càng khó coi.
Nàng ta đã nghe ngóng, Cát phu nhân không thích nhìn thấy người khác dáng dấp xinh đẹp, nha hoàn trong phủ đều là những người xấu xí, hầu hạ xung quanh nàng ta toàn là lão bà tử.
Nếu nói bề ngoài là vảy ngược thứ nhất của Cát phu nhân, vậy thì, thăng quan chính là cái vảy ngược thứ hai.
Mà ở Tuệ Nhũ nhân, lại có cả hai thứ này.
Trịnh phu nhân cười lạnh.
Thanh danh của Trịnh gia bọn họ đều đã bị Tuệ Nhũ nhân hủy hoại hoàn toàn, lần này nàng ta nhất định phải để Tuệ Nhũ nhân nếm thử mùi vị bất lực không thể chống đỡ là như thế nào.

Advertisement
';
Advertisement