Thánh chỉ của triều đình tới 1
“Tuệ Nhũ nhân, thánh chỉ triều đình tới!”
“Lần này không phải lính liên lạc mà là công công trong cung tự mình tới tuyên chỉ, có thể thấy được thánh thượng rất coi trọng Tuệ Nhũ nhân!”
“Tuệ Nhũ nhân nhanh chóng trở về tắm gội, dâng hương, thay triều phục chuẩn bị tiếp chỉ!”
Ngô đại nhân mau chóng giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bởi vì lúc trước đã sớm nhắc qua chuyện này nên Trình Loan Loan cũng không bị vội đến trở tay không kịp.
Nàng nhanh chóng quay về nhà tắm rửa, sau đó dâng hương, mặc triều phục của Thất phẩm Nhũ nhân mà triều đình ban cho vào, lại để Ngụy Hồng Anh hỗ trợ vấn tóc, cuối cùng đội vào Nhũ nhân quan bằng vàng sáng lấp lánh.
Nàng vừa mới chuẩn bị xong thì đã nghe được tiếng mọi người bàn tán ở bên ngoài.
“Xe ngựa tới thật là nhiều!”
“Thật sự là người từ kinh thành tới sao?”
“Có phải nương Đại Sơn lại được thăng quan rồi không?”
“Ngô đại nhân nói là công công trong kinh thành tới truyền chỉ, ta còn chưa từng biết hình dáng công công dài ngắn thế nào đâu.”
Các thôn dân đều bỏ việc đang làm, vây tới đây xem náo nhiệt.
Trên đường vào thôn có mười mấy chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy vào, làm tro bụi bay tứ tung, động tĩnh lớn như vậy nên hồ sen bên kia cũng nhìn thấy được.
Trịnh phu nhân kinh ngạc nói: “Phô trương như vậy, là đại nhân vật nào tới a?”
Cát phu nhân hơi nhíu mày: “Đi, đi xem.”
Thế là đám người vốn muốn ngắm sen thì giờ lại ngóng xem chuyện gì đang xảy ra.
Xe ngựa cuối cùng ngừng trước cửa nhà Trình Loan Loan.
Phía trước có kỵ binh dẫn đường, hai người này đúng là hai người lính liên lạc lần trước đã tới đây tuyên chỉ.
Hai người xoay người xuống ngựa, cung kính đi đến bên cạnh xe ngựa phía sau, chắp tay nói: “Minh công công, đã tới rồi.”
Lúc này, màn xe xốc lên, một tiểu nam hài diện mạo tuấn tú độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi bước ra trước, sau đó đỡ nam tử chừng ba, bốn mươi tuổi xuống xe.
Ánh mắt người trong thôn đồng loạt nhìn qua.
Người này chính là công công sao?
Đã hơn ba mươi bốn mươi tuổi mà không có râu, trừ việc không có râu này ra thì thoạt nhìn cũng không có gì khác với người bình thường.
“Khụ khụ!”
Minh công công ho khan một tiếng.
Các thôn dân sợ hãi vội vàng thu lại ánh mắt.
“Xin hỏi Tuệ Nhũ nhân ở đâu?”
Lời này của hắn vừa dứt thì Trình Loan Loan đã từ trong nhà đi ra.
Toàn thân nàng lấp lánh ánh vàng của triều phục Tuệ Nhũ nhân, khí chất hoàn hảo tự nhiên, nhìn không hợp với thôn trang nhỏ bé này chút nào
Nàng từng bước đi qua: “Bổn phụ chính là Tuệ Nhũ nhân, xin hỏi chư vị đây là…?”
“Người trong cung đều gọi nhà ta là Minh công công, nhà ta gặp qua Tuệ Nhụ nhân!” Minh công công thực hiện nghi lễ chào hỏi thông thường: “Nhà ta ở kinh thành đã nghe qua tên tuổi của Tuệ Nhũ nhân vô số lần, thật không nghĩ tới Tuệ Nhũ nhân lại còn trẻ như vậy, tuổi trẻ mới tốt nhà, đây là chuyện may mắn của Đại Vũ ta, Tuệ Nhũ nhân càng trẻ tuổi thì lại càng có nhiều thời gian tạo phúc cho bá tánh triều ta, bảo vệ Đại Vũ ngàn năm hưng thịnh!”
Trình Loan Loan hơi hơi uốn gối, khiêm tốn nói: “Minh công công quá khen.”
“Nhà ta hôm nay tới là để tuyên đọc thánh chỉ.” Minh công công phất tay, tiểu thái giám phía sau đặt thánh chỉ màu vàng kim lên tay hắn, hắn cao giọng mở miệng: “Tuệ Nhũ nhân, xin nghe tuyên thánh chỉ!”
Trình Loan Loan thẳng lưng quỳ xuống.
Ngô đại nhân tự nhiên cũng sẽ quỳ, thôn dân vây quanh xem náo nhiệt cũng quỳ.
Mà Trịnh phu nhân cùng Cát phu nhân đang ở hồ ngắm sen bên kia dù mặt đầy nghi ngờ nhưng cũng mau chóng quỳ xuống, không muốn đứng đó làm bia ngắm sống.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, từ lúc Tuệ Nhũ nhân được thụ phong tới nay vẫn luôn tẫn trách thực hiện nghĩa vụ của mình, vì trẫm phân ưu giải nạn, làm trẫm rất cảm động, trước có lúa tái sinh, lại giải quyết được tai họa lưu dân, sau lại nghiên cứu ra than tổ ong… Trẫm hẹp hòi cho rằng một nông phụ bình thường dù có thông minh thì cũng chỉ đến đó, nhưng Tuệ Nhũ nhân lại một lần nữa khiến trẫm hết sức vui mừng…”
“Mười bốn châu ở Bắc Địa có trữ lượng mỏ than vô cùng phong phú, than đá là vũ khí sắc bén của quốc gia, nhưng khai thác than đá lại là chuyện vô cùng hung hiểm, trên núi than đá kia đều là m.á.u tươi của lê dân bá tánh… Việc này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng trẫm… Tuệ Nhũ nhân trong lòng luôn nghĩ cho bá tánh, lấy thân thí nghiệm, một lòng vì nước… Nay phong thành Lục phẩm An nhân, đặc biệt ban cho trăm lượng hoàng kim, trăm thước tơ lụa, trăm mẫu ruộng tốt… Một tòa phủ đệ, cùng với mấy ma ma, còn cấp cho ngươi một con dấu Lục phẩm… Khâm thử!”
Minh công công một hơi đọc xong thánh chỉ.