Thánh chỉ của triều đình tới 2
Trịnh phu nhân và Cát phu nhân đang quỳ ở đằng xa không thể tin được ngẩng đầu.
Đặc biệt là Cát phu nhân, khẽ nhếch môi: “Thăng quan… Không ngờ lại thăng quan, trong vòng một năm mà thăng ba cấp, nàng ta dựa vào cái gì chứ…”
Trượng phu nhà nàng ta làm quan mười mấy năm, ban đầu từ chức quan Thất phẩm, bây giờ chỉ mới leo lên tới Tòng Lục phẩm, mười mấy năm mà chỉ thăng được nửa cấp… Mà quả phụ này lại thăng quan quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta khó mà tin được!
Trình Loan Loan nào có biết được tâm tư của Cát phu nhân, nàng quỳ lạy tạ ơn: “Khấu tạ hoàng ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nàng nâng tay cung kính nhận lấy thánh chỉ.
Minh công công cười nói: “Xin mời Tuệ Nhũ nhân đứng lên, các vị cũng đứng lên đi.”
Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ tay, có mười mấy người nhảy xuống từ mấy chiếc xe ngựa phía sau, bắt đầu nâng đồ vật đi vào trong không ngừng.
Đồ vật được ban thưởng lần này so với hai lần trước thì càng thêm phong phú, từng cái rương siêu lớn được nâng vào trong, tới mười mấy chiếc xe ngựa thì có thể đoán được là đồ vật nhiều tới cỡ nào.
Sau khi đồ vật được mang vào hết thì có mười mấy hạ nhân đi vào, cung kính quỳ trước mặt Trình Loan Loan.
“Tuệ Nhũ nhân, à không, nên gọi Tuệ An nhân, ở đây có bốn bà từ, bốn nha đầu và bốn hộ vệ, cộng lại là mười hai người, sau này sẽ ở lại thôn Đại Hà hầu hạ Tuệ An nhân, đây là khế ước bán thân của bọn họ.” Minh công công đưa khế ước qua rồi mở miệng nói: “Các ngươi còn không mau bái kiến chủ tử mới!”
Mười hai người vội vàng mở miệng hành lễ.
Trình Loan Loan nhìn về phía mười hai người được ban kia, mặc là bà tử, nha hoàn hay hộ vệ thì đều mặc y phục bằng vải lanh, so với y phục ngày thường của nàng thì còn tốt hơn, cái kiểu này thì làm sao nàng dám mở miệng sai sử…
“Hoàng thượng còn ban cho Tuệ An nhân một tòa phủ đệ, chỉ là trong thành Hồ Châu tìm không ra tòa nhà thích hợp, theo ý của hoàng thượng là sẽ cho xây dựng một tòa nhà mới, trong vòng nửa tháng phải xây xong nên nhà ta còn mang theo vài tên thợ thủ công từ kinh thành tới.” Minh công công cười nói: “Muốn xây ở đâu thì phải do Tuệ An nhân tự mình quyết định rồi, bất quá lúc trước nhà ta thật ra có đến Hồ Châu nhìn thử một chút, có một tòa tòa nhà nhìn không tồi, chỉ là hơi cũ, hay là để nhà ta cho người phá đi rồi xây mới lại?”
Các thôn dân nghe được thánh chỉ thì đang kích động, nhưng khi nghe đến những lời này thì như bị dội một thau nước lạnh.
“Cái gì, nương Đại Sơn muốn dọn đi?”
“Nương Đại Sơn là thôn dân thôn Đại hà chúng ta, sao có thể dọn đi được?”
“Nương Đại Sơn hiện tại là Lục phẩm An nhân, ngươi có thấy quan Lục phẩm nào mà vẫn ở trong một cái thôn không.”
“Người hướng chỗ cao đi, nương Đại Sơn chắc chắn sẽ đến định cư trong thành.”
“Chúng ta đã dính được không ít hào quang của nương Đại Sơn, không lẽ bây giờ còn ngăn cản người ta chuyển nhà sao?”
“…”
Nói là nói vậy nhưng các thôn dân cũng hết sức khổ sở và ảo não.
Đặc biệt là Triệu lão nhân cùng Triệu lão thái thái, giống như là đánh mất linh hồn, mếu máo một lúc lâu mà vẫn không biết phải nói gì.
Lý chính chậm rãi thở dài một hơi, nương Đại Sơn vốn dĩ không phải là vật trong ao, nên sớm dọn đi từ lâu rồi.
Ông đi sang đó, chắp tay nói: “Chuyện xây nhà cứ để sau rồi nói, Minh công công cùng các vị đường xa đến đây hẳn là vừa đói vừa mệt, trong thôn bây giờ đang chuẩn bị cơm trưa, mong Minh công công không ghét bỏ.”
Minh công công sang sảng cười nói: “Nghe nói thôn Đại Hà có nhiều món ngon, nhà ta làm sao có thể ghét bỏ, hôm nay phải mặt dày ở lại ăn một bữa no nê.”
Trình Loan Loan nhìn về phía thôn dân đang vây xung quanh: “Ta hôm nay thăng quan, là chuyện vui lớn, mở tiệc chiêu đãi bốn phương, xin mời các hương thân phụ lão cùng nhau tới uống ly rượu mừng.”