Các phương đến đây chúc mừng 1
Các hương thân đương nhiên sẽ không từ chối.
Không đợi Trình Loan Loan phân phó, mọi người đã bắt đầu ai làm việc nấy, nhóm bếp, dọn bàn ghế, nhặt rửa rau, chuẩn bị xe ngựa…
“Đại Sơn, con đưa Minh công công đến khách sạn nghỉ ngơi đi.” Trình Loan Loan cười nói, “Bữa trưa cần chút thời gian, Minh công công có thể ngủ một lát.”
Minh công công đi đường mệt mỏi từ kinh thành xa xôi ngàn dặm tới đây, đi đường mất gần hai mươi ngày, thực sự mệt muốn c.h.ế.t rồi, bây giờ có thể ngủ một lát, hắn tất nhiên là cầu còn không được.
Khoảng hai mươi ba mươi người từ kinh thành đến, Minh công công cùng một tiểu thái giám theo hầu, được tám thị vệ hộ tống, mười hai hạ nhân và sáu thợ thủ công đỉnh cấp được ban thưởng là chuyên đến để lợp nhà cho nàng. Ngoài trừ người được ban thưởng ra, những người khác đều được Triệu Đại Sơn dẫn đến khách sạn nghỉ ngơi.
Mười hai người mới đến kia cũng không biết nên làm gì.
Một bà tử trong đó đi đến, phúc thân nói: “An Nhân, có việc gì cần chúng nô tỳ giúp một tay không?”
Trình Loan Loan chỉ tay về phía phòng bếp ngoài trời được dựng tạm thời ở bên kia, nói: “Hôm nay phải mở tiệc thiết đãi hơn nghìn người, khoảng hơn một trăm mâm, phòng bếp e là làm không xuể. Các ngươi đến đó giúp một tay, làm những việc trong khả năng của mình là được.”
Những người đến từ kinh thành đều là những hạ nhân hầu hạ trong đại trạch, kỹ năng của họ khác với những người trong thôn, vì vậy nàng mới nói biết làm cái gì thì làm cái đó.
Bà tử kia gật đầu, dẫn nha hoàn thị vệ đến phòng bếp trợ giúp, các việc vặt như nhặt rau rửa rau vẫn có thể phụ một tay.
Trình Loan Loan chuẩn bị vào nhà thay ra bộ y phục nặng nề trên người. Nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy phía cửa viện, Trịnh phu nhân và Cát phu nhân sắc mặt cực kỳ khó coi, mấy vị nữ nhi thương nhân đến cùng vẻ mặt lúng túng, dường như không biết nên đi hay nên ở lại.
Nàng bước đến, cười nói: “Cát phu nhân, Trịnh phu nhân, các vị phu nhân tiểu thư, hôm nay các vị đến thật đúng lúc, trong thôn đang chuẩn bị tiệc rượu, các vị không bằng ở lại uống vài chén?”
Những nữ nhi thương nhân nghe xong lập tức gật đầu: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Bọn họ là phu nhân hoặc nữ nhi của thương nhân, trong lòng tự có tính toán. Tuệ Nhũ Nhân… à không, Tuệ An Nhân và Cát phu nhân xem như là chia phe, lúc này chính là thời điểm thể hiện thái độ của mình, bọn họ đương nhiên sẽ chọn Tuệ An Nhân, người có chức vị phẩm cấp cao hơn.
Trên mặt Trình Loan Loan nở nụ cười nhẹ nhàng: “Cát phu nhân và Trịnh phu nhân thì sao?”
Nụ cười của nàng rất rạng rỡ, nhưng Cát phu nhân và Trịnh phu nhân đều cảm thấy không thuận mắt.
Trịnh phu nhân siết chặt khăn tay, nàng ta khó khăn lắm mới tìm được một vị quý nhân có thể áp chế Triệu Trình thị. Kết quả là vừa mới ra chiêu thì đã bị nghiền ép ngay.
Còn Triệu Trình thị thăng quan lục phẩm, lại còn là chính lục phẩm. Trong phạm vi trăm dặm, không một ai có chức vị cao hơn lục phẩm An Nhân.
Nàng ta gắng gượng nở một nụ cười: “Chúng ta không biết Tuệ An Nhân thăng vị, không chuẩn bị trước lễ vật nên không ở thêm làm phiền thêm nữa, đương nhiên vẫn là phải nói một tiếng chúc mừng.”
“Ta cũng không biết triều đình đến ban thánh chỉ lúc này, cũng không chuẩn bị trước buổi tiệc, chỉ là tạm thời chuẩn bị chút cơm canh đạm bạc.” Trình Loan Loan vẫn nở nụ cười, “Cát phu nhân và Trịnh phu nhân nếu không chờ được thì xin mời dùng.”
Nàng vừa dứt lời thì nhìn thấy trên đường thôn vừa mới thanh tịnh lại một lần nữa bụi bay mù mịt.
Mấy chiếc xe ngựa đi tới, dừng ở cửa viện. Chiếc thứ nhất là của Thẩm huyện lệnh, chiếc thứ hai là của Phó huyện lệnh, tiếp theo là Bạch huyện lệnh, Trịnh huyện lệnh và Lâm đại nhân, còn có gia quyến của bọn họ và cả quan võ Phi Kỵ Giáo Úy cũng tới tham gia náo nhiệt.