Nàng không sợ bị thổi phồng đến c.h.ế.t 2
Minh công công tiếc nuối nói: “Nếu Tuệ An nhân là triều quan ngũ phẩm thì có thể tham gia tiết vạn thọ tháng mười hai, tiết vạn thọ này mười năm mới tổ chức một lần, bị bỏ lỡ như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.
Ngày sinh nhật mỗi năm của Thánh thượng đều là đại sự, nếu số tuổi bình thường thì chỉ tổ chức yến hội hoàng gia, chỉ mời hoàng thân quốc thích cùng một vài đại thần nhất nhị phẩm. Mỗi khi số tuổi là số nguyên, sẽ tổ chức tiết vạn thọ, quan viên ngũ phẩm trở lên đều có thể tham gia, chúc mừng cùng trời đất.
Vừa nói như vậy, Trình Loan Loan lại cảm thấy may mắn, nếu thật sự trở thành ngũ phẩm, vậy thì phải đi kinh thành, đường xá xa xôi, nàng có thể sẽ c.h.ế.t ở trên đường.
“Không tiếc không tiếc.” Nàng cười nói: “Ta mặc dù ở một thôn trang nhỏ ở Hồ Châu xa xôi, nhưng cũng sẽ từ xa gửi lời chúc phúc, chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
“Kỳ thật Hoàng thượng rất muốn gặp Tuệ An nhân một lần.” Minh công công uống mấy chén rượu, nói nhiều hơn: “Còn có Hoàng hậu nương nương nữa, rất tò mò Tuệ An nhân rốt cuộc là kỳ nữ phương nào, sao lại có nhiều tư tưởng kỳ diệu như vậy. Tuệ An nhân, ngươi phải nghiên cứu thêm nhiều đồ vật lợi quốc lợi dân, như vậy mới có thể lại thăng quan, đến lúc đó Hoàng thượng có thể triệu kiến Tuệ An nhân.”
Trình Loan Loan vội vàng nói: “Minh công công có chỗ không biết rồi, ở nông thôn một năm bốn mùa đều bận rộn, mùa xuân gieo hạt, mùa hè bón phân, mùa thu thu hoạch, mùa đông cày đất… Ta là một nông phụ, đương nhiên ước gì được diện thánh, nhưng thật sự là đi không được.”
Nàng thật sự không muốn đi kinh thành, thật sự là quá xa, nghe nói ra roi thúc ngựa cũng phải mất sáu bảy ngày, ngồi xe ngựa kia ít nhất nửa tháng, tuyệt đối không thể cho Minh công công có bất kỳ ảo giác nào mà nghĩ rằng nàng muốn đi kinh thành.
“Ta nghe nói, Tuệ An nhân hiện giờ dường như đang nghiên cứu một loại cây trồng mới?” Ngô đại nhân mở miệng: “Hình như trồng hơn một trăm mẫu, cũng không biết là vật gì?”
Vừa nghe vậy, hứng thú của mọi người đều được khơi lên.
Lúa tái sinh năm ngoái, trong ký ức của bọn họ vẫn còn mới mẻ, năm nay triều đình đã hạ lệnh mở rộng, một khi thu hoạch trên diện rộng, không biết có thể làm cho bao nhiêu dân nghèo thoát khỏi đói bụng đây.
Thứ mà có thể làm cho Tuệ An nhân trồng hơn một trăm mẫu đất, vậy tầm quan trọng của nó khẳng định không thua gì lúa tái sinh, nói không chừng có thể làm cho lương thực lại một lần nữa gia tăng sản lượng.
“Không phải lương thực.” Trình Loan Loan nói một câu phá vỡ ảo tưởng của mọi người, nàng tiếp tục nói: “Tục ngữ nói, ăn no mặc ấm, đứng thứ nhất chính là ăn, đứng thứ hai chính là mặc. Loại cây trồng này chính là có liên quan đến y phục mặc trên người, nhưng hiện tại còn chưa đến thời điểm thành thục được mùa, ta có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”
Ánh mắt Minh công công lập tức sáng ngời: “Tuệ An nhân ở lại thôn Đại Hà nghiên cứu kỹ loại cây trồng này, toàn bộ quá trình phải ghi chép tỉ mỉ, nếu thật sự có thể thành, nhất định phải báo cáo ngay lên triều đình!”
Trình Loan Loan gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Nàng hiện giờ thân là lục phẩm An Nhân, là mệnh phụ triều đình, hưởng thụ bổng lộc triều đình, đương nhiên phải vì quốc kế dân sinh mà làm chút gì đó, không thể thẹn với cái thân phận này.
Bàn chính bên này đang tán gẫu quốc kế dân sinh, bàn mấy phụ nhân bên kia thì đang nói chuyện sản phẩm chăm sóc da từ cam du, các tiểu thư thì đang tán gẫu một vài chuyện thú vị khuê các, bầu không khí vui vẻ hòa hợp.
Bên bàn kia của Thẩm Chính và Trình Chiêu, là một đám công tử thiếu gia, tán gẫu đến chỗ cao hứng liền bắt đầu uống rượu, một bình lê hoa xuân trong nháy mắt đã uống sạch.
Vì thế mọi người bảo Thẩm Chính đi lấy rượu.
Thẩm Chính là nghĩa tử của Trình Loan Loan, xem như là một nửa chủ nhà, không từ chối, đứng dậy đi ra sân sau lấy rượu.
Hắn vừa đi qua, liền nghe thấy phía sau tường viện, truyền đến giọng nói quen thuộc.
Hình như là tên Trịnh Vọng Phong đang nói chuyện…