Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Món nợ không thể trả hết được 2
Bây giờ làm việc cả ngày, nhưng lại ngủ ngon vào ban đêm.
Trình Loan Loan nào biết trong đầu những người này có nhiều suy nghĩ như vậy, nàng ngồi dưới bóng cây, uống canh ngân nhĩ, cảm giác rất thoải mái.
Khó trách người có tiền muốn mua nhiều người hầu như vậy, thì ra khi được người hầu hạ thật sự rất thoải mái.
Nhưng mà hiện giờ trong nhà có nhiều người, mỗi ngày ăn cơm đều là một chuyện lớn, hạ nhân mới tới, sáu thợ thủ công, chỉ riêng trong nhà mình ăn, đã có hai ba mươi người..
Những người khác được thuê tới làm việc, một ngày ba bữa đều giao cho nhà ăn của lão Triệu gia.
Nhà ăn của lão Triệu gia thật sự là quá bận rộn, Tôn Tiểu Lỗi nghỉ rồi thì càng bận không không hết việc, vì thế lão thái thái gọi hai vợ chồng Lâm Ngọc Nhi mà lúc trước Trình Loan Loan đưa về tới hỗ trợ.
Năm ngoái Lâm Ngọc Nhi và Trần Nhị Nữu cùng nhau đi làm ở xưởng xà phòng, sau đó chỉ để lại một mình Trần Nhị Nữu, sau khi Lâm Ngọc Nhi bị đưa về, bị người Lâm gia trách tội, không đến một tháng đã vội vàng làm mai, vừa mới kết hôn vào tháng trước.
Lão thái thái cũng nghe nói nhà mà nàng gả tới kia rất nghèo, rốt cuộc là ngoại tôn nữ của mình, nếu đã có cơ hội, có thể giúp một tay thì quá tốt.
Trình Loan Loan liếc mắt nhìn một cái, năm ngoái cả người Lâm Ngọc Nhi nhìn rất không kiên định, lúc này vừa thấy, đã trầm ổn hơn nhiều, động tác nhanh nhẹn cắt rau.
Nhìn thấy Trình Loan Loan tới, nàng còn có chút ngượng ngùng mà gọi tiếng đại cữu nương.
Trình Loan Loan cười cười, dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài.
Bây giờ chợ phát triển càng ngày càng tốt, mỗi ngày đều có khách du lịch đến đây, trong thôn càng ngày càng nhiều người đi ra mở một quầy hàng nhỏ, tiền thuê quầy hàng nhỏ rất rẻ, một ngày tốn có hai văn tiền, một ít người không có ý định làm ăn lâu dài đều nguyện ý mở quầy hàng.
Bởi vì cái gì cũng có bán, nên còn hấp dẫn người trong thôn Quế Hoa, Vương Gia Đôn ở bên cạnh đến mua đồ.
Ngã tư vào thôn cũng được quy hoạch lại một chút, chia làm hai con đường, một con đường đi vào khu dân cư trong thôn, người ngoài đi vào cần đăng ký, con đường còn lại đi ra chợ, không cần đăng ký cũng có thể tiến vào.
Đứng ở cổng thôn, có thể nhìn thấy đại viện tứ tiến đang từ từ được xây dựng.
Mới mười ngày, ngôi nhà cũng đã bắt đầu có hình dáng, hơn trăm công nhân cùng nhau lao động, có thể nói là một ngày một vẻ.
“Ngôi nhà này thật xinh đẹp.” Trình Viên Viên khiêng cuốc, không khỏi tán thưởng nói: “Sau khi ngôi nhà được xây dựng xong, ta sẽ đi giúp muội trồng hoa.”
Trình Loan Loan quay đầu lại, thấy trạng thái tinh thần của đại tỷ mình đã tốt hơn nhiều so với lúc trước, cả người toát ra tinh thần không giống như trước.
Nàng cười nói: “Ngôi nhà mà ta đang ở bây giờ, sẽ cho đại tỷ và đám Đại Nha ở có được không?”
“Điều này thì không được!” Trình Viên Viên xua tay: “Tiền công muội đưa cho ta, ta đều tiết kiệm lại, sau tiết kiệm được khoảng mấy lượng bạc, có thể thuê người hỗ trợ xây một gian nhà đất lên, ba gian phòng là đủ rồi…”
“Đại tỷ, phòng ốc này của ta cũng không phải cho không đâu.” Trình Loan Loan cười nói: “Lúc trước xây dựng tốn khoảng chừng một trăm lượng bạc, ở hơn nửa năm, chỉ tính tám mươi lượng bạc thôi, ta biết hiện giờ đại tỷ không mua nổi, vậy mỗi tháng sẽ khấu trừ nửa lượng bạc từ trong tiền công… Vốn định chuẩn bị tăng nửa lượng tiền công cho đại tỷ, vậy thì không tăng nữa, như thế nào?”
Trình Viên Viên thở dài một hơi, hoàn toàn không biết nên nói cái gì thì tốt.
Trước kia, muội muội của nàng ấy chanh chua, cay nghiệt hiếu thắng, mà bây giờ lại lúc nào cũng nghĩ cách giúp đỡ người nhà mẹ đẻ, không những cho một công việc làm ăn lâu dài, còn cho một căn nhà… Ôi, món nợ này, cả đời này nàng ấy không thể trả hết được.

Advertisement
';
Advertisement