Tiệm may mặc khai trương 1
Cửa tiệm được sửa sang trang hoàng cực kỳ đẹp, từng bộ y phục hoàn thiện được treo trên vách tường, gồm năm kiểu dáng, bốn số đo và màu sắc, tổng cộng tất cả là hai mươi bộ y phục, vừa đủ treo hết trên vách tường.
Phía trước là chỗ trưng bày y phục, còn bố trí nước trà và điểm tâm được ngăn cách với hai phòng thử đồ phía sau.
Ngày đầu tiên khai trương, Khổng tú nương liền đến trấn giữ, người phụ trách là Tào Oánh Oánh đương nhiên phải có mặt, Tôn Thủy Cần mang thai cũng đến giúp đỡ: “Ta ở nhà cũng chỉ nhàn rỗi mà thôi, đến giúp đỡ tức phụ Nhị Cẩu cũng có thể cùng nhau chuyện trò.”
Tào Oánh Oánh rất vui mừng, nàng và Tôn Thủy Cần đều là tức phụ mới gả đến thôn Đại Hà, hơn nữa cũng đều mang thai cho nên có rất nhiều đề tài chung: “Thiển Căn tẩu, vào đây ngồi đi.”
Tôn Thủy Cần đi vào, nhận thấy Trình Loan Loan cũng có mặt, sắc mặt hơi không được tự nhiên nhưng vẫn giữ dáng vẻ tươi cười: “Triệu thẩm cũng ở đây, đúng lúc có một số việc muốn xin thẩm chỉ dạy.”
Trình Loan Loan gật đầu: “Chuyện gì?”
“Đầu năm nay lúc trồng cây bông vải, Thiển Căn có lấy một ít hạt giống từ nhà thẩm về, trồng một mẫu đất, bây giờ mọc khá tốt.” Tôn Thủy Cần mở miệng nói: “Buổi tối hôm qua cháu ra đồng tìm côn trùng thì nhìn thấy rất nhiều hoa đã kết quả, vậy làm sao để biết được quả đã chín hay chưa, lúc nào mới có thể thu hoạch?”
Nghe câu hỏi này, Trình Loan Loan lại một lần nữa xác định, tức phụ Thiển Căn đã bắt đầu nghiêm túc trong cuộc sống, chỉ cần là người chăm chỉ nghiêm túc trong cuộc sống thì nàng đều không bài xích.
Nàng cười nói: “Quả thật bông kết quả chứng tỏ đã sắp chín nhưng không phải thu hoạch quả mà là thu hoạch sợi bông mà quả nở ra. Có lẽ một tháng sau cháu sẽ biết như thế nào, trong khoảng thời gian này chú ý tưới nước bón phân.”
“Thẩm đúng là cái gì cũng biết.” Tôn Thủy Cần mở to đôi mắt ướt át: “Thẩm lợi hại như vậy là bởi vì đọc nhiều sách sao?”
Trình Loan Loan gật đầu: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc[1], trong sách có rất nhiều thế giới mà cả đời này chúng ta cũng không thể tiếp xúc, chúng ta cũng có thể học được rất nhiều đạo lý ở trong sách.”
[1]Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc.
Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.
Tôn Thủy Cần nói với giọng kiên định: “Sau này cháu nhất định phải cho hài tử của mình đọc nhiều sách mới được.”
Đang nói chuyện thì một tiểu nha hoàn bước vào cửa tiệm.
Tào Oánh Oánh lập tức tiếp đón: “Vị cô nương này muốn mua y phục sao? Cứ xem thỏa thích, thích bộ nào thì có thể mặc thử một lần.”
“Là tiểu thư nhà ta vừa mới du hồ, không cẩn thận làm ướt làn váy nhưng lại không mang theo xiêm y dự phòng nên phái ta đến đây xem thử.” Tiểu nha hoàn mở miệng nói: “Tiểu thư nhà ta thích mặc xiêm y màu đỏ, tùy tiện lấy một bộ xuống là được.”
Tiểu nha hoàn vốn mang vẻ mặt không chút để ý, nàng ta cũng không cho rằng tiệm may trong thôn có thể có xiêm y gì thích hợp với tiểu thư của nàng ta nhưng cũng không còn cách nào, váy đã ướt đẫm rồi, mặc ở trên người rất không thoải mái, quần áo nơi này có tệ đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ có thể mua trước một bộ mặc tạm một lát vậy.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn mấy bộ y phục, vừa nhìn đã thấy hoảng sợ. Người trong thôn này giàu có vậy sao? Tiệm may mà nàng ta tùy tiện chọn lại bán y phục may từ gấm vóc, bên ngoài còn phủ một lớp ren lụa, thoạt nhìn không hề thua kém y phục bình thường tiểu thư nhà bọn họ mặc.
Tào Oánh Oánh mở miệng nói: “Tiểu thư nhà ngươi họ gì?”
Về cơ bản nàng quen biết hết những tiểu thư nhà giàu ở các vùng phụ cận nhưng lại không nhận biết được nha hoàn bên cạnh các nàng ấy.
Tiểu nha hoàn trả lời: “Tiểu thư nhà ta họ Ngô.”
“Hóa ra là Ngô tiểu thư.” Tào Oánh Oánh nở nụ cười: “Nếu tiểu thư nhà ngươi muốn mua y phục, ta đề nghị nên lấy bộ váy lụa tay áo hẹp màu xanh nhạt này.”
Tiểu nha hoàn lắc đầu: “Nhưng tiểu thư chỉ thích mặc y phục màu đỏ.”
“Ngươi cứ đưa bộ y phục này đến cho Ngô tiểu thư thử trước xem.” Tào Oánh Oánh ra hiệu cho Khổng tú nương gỡ bộ y phục đang treo trên tường xuống: “Nếu nàng ấy thích hẵng đến trả tiền, còn nếu như nàng ấy vẫn cảm thấy màu đỏ đẹp hơn thì bất kỳ lúc nào cũng có thể đến đổi bộ khác. Ngươi yên tâm, ta sẽ không cố ý gài bẫy nàng ấy. Ngươi cứ nói với nàng ấy, ta là đại tiểu thư của hiệu buôn Tào thị, nàng ấy sẽ biết.”