Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tiệm may mặc khai trương 2
Lúc này tiểu nha hoàn mới nhìn kỹ Tào Oánh Oánh, cuối cùng cũng nhận ra nàng, vội vàng phúc thân hành lễ: “Vậy đa tạ Tào tiểu thư.”
Nàng ta cẩn thận cầm lấy y phục, vội vàng đến chỗ thay y phục ở trong thôn tìm tiểu thư nhà mình.
Váy của Ngô tiểu thư ướt từ đầu gối trở xuống, ẩm ướt dính vào đầu gối, rất không thoải mái, quan trọng nhất là có vẻ nhếch nhác, bằng không nàng ấy cũng sẽ không phái nha hoàn vào trong thôn tùy tiện mua một bộ xiêm y.
Lúc nha hoàn mang theo bộ y phục màu xanh nhạt tới, nàng ấy nhướn mày: “Sao vậy? Trong thôn này thậm chí không bán y phục màu đỏ?”
Tiểu nha hoàn nhanh chóng kể lại sự việc đã trải qua một lần: “Nếu tiểu thư thật sự không thích, nô tỳ sẽ quay về đổi lại một bộ khác.
“Vẫn nên thử xem thế nào.”
Ngô tiểu thư dang hai cánh tay ra, để cho nha hoàn hầu hạ thay quần áo.
Lúc còn nhỏ nàng ấy và Tào Oánh Oánh thường xuyên gặp gỡ, tuy rằng không trở thành bạn thân chốn khuê phòng nhưng quan hệ cũng được.
Bây giờ Tào Oánh Oánh đã là tức phụ của Tuệ An nhân, thân phận địa vị không biết cao hơn nữ nhi thương gia bình thường như nàng ấy bao nhiêu lần, hoàn toàn không có lý do gì để lấy cớ gài bẫy nàng ấy.
Nếu nàng ấy trả y phục lại thì như thể đang tát vào mặt Tào Oánh Oánh, chẳng bằng mặc thử một lần.
Tiểu nha hoàn động tác nhanh nhẹn giúp nàng ấy thay váy, sau đó sửa sang lại đầu tóc, trong thoáng chốc kinh ngạc: “Tiểu thư mặc bộ y phục này thật sự rất đẹp.”
Chỗ thay y phục này không có gương nên Ngô tiểu thư cũng không biết rốt cuộc nhìn mình có đẹp hay không nhưng nha hoàn cũng không nói bộ y phục này có vấn đề gì cả chứng tỏ chắc cũng được, đành mặc tạm một lúc vậy.
Sau khi sửa sang lại trang dung xong, Ngô tiểu thư lại đi về phía hồ sen lần nữa.
Lần này bảy tám người các nàng ấy đã hẹn nhau đến thưởng thức hoa sen, đều là nữ nhi của thương gia, giữa các gia tộc vừa hợp tác với nhau cũng vừa cạnh tranh lẫn nhau nên quan hệ giữa các nàng ấy luôn nằm giữa tốt và không tốt.
Mọi người đang tìm kiếm cá chép gấm ở trong hồ, vừa ngẩng đầu đã thấy Ngô tiểu thư đang khoan thai đi tới.
Mọi người thoáng chốc kinh ngạc.
“Ngô tiểu thư trắng như vậy từ khi nào?”
“Không phải làn da nàng ấy trắng mà là được bộ y phục này làm cho trắng hơn, màu xanh nhạt, thật đẹp.”
“Trước kia nàng ấy thích mặc y phục màu đỏ, mỗi khi tụ tập đều mặc màu đó làm ta vẫn tưởng rằng làn da nàng ấy vốn đen. Hóa ra cũng có lúc trắng như vậy.”
“Chỗ bả vai nàng ấy từ trước đến nay đều có vẻ to, bộ y phục này đã giấu hết tất cả những tỳ vết của nàng ấy rồi, mua ở đâu vậy?”
“….”
Ngô tiểu thư nhạy bén cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người.
Bước chân của nàng ấy chậm lại, nhỏ giọng nói: “Do tóc ta bị rối hay là trên mặt có cái gì? Hoặc là bộ y phục này có vấn đề gì sao?”
Tiểu nha hoàn nhanh chóng quan sát chủ tử nhà mình, mù mờ lắc đầu: “Tiểu thư chỗ nào cũng đẹp, chỉ là làn da trở nên rất trắng.”
Y phục màu xanh nhạt vốn khiến da người ta trở nên trắng hơn, đúng lúc đứng ở bên hồ sen xanh mướt, màu xanh biếc và xanh đậm bao trùm sau lưng, làm nền cho màu da nàng ấy càng thêm trắng hơn.
Nhưng nàng ấy không thể tự mình nhìn thấy, vẻ mặt do dự, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Một đám tiểu thư ở bên kia vây quanh lại đây.
“Ngô tiểu thư, tỷ nên đổi màu y phục từ lâu rồi, vẫn là màu xanh nhạt đẹp hơn.”
“Bộ xiêm y này của tỷ may ở đâu vậy, Cẩm Tú phường hay là Nghê Thường các? Là tác phẩm của vị tú nương nào vậy?”
“Đường may này, tay nghề này, nhất là cách phối hợp màu sắc này nữa, thật sự là rất phù hợp với khí chất của Ngô tiểu thư, ta cũng muốn đi may một bộ.”
Nhìn thấy mọi người tán thưởng nhiệt tình như vậy, Ngô tiểu thư thở phảo nhẹ nhõm một hơi, nàng nở nụ cười tươi tắn phát ra từ nội tâm: “Tào tiểu thư mở một cửa tiệm may mặc ở thôn Đại Hà, bộ y phục này mua ở chỗ của Tào tiểu thư đấy, nếu các tỷ cũng muốn mua thì có thể qua đó với ta.”
Các vị tiểu thư đương nhiên cùng nhau đi qua.

Advertisement
';
Advertisement