Tức phụ à, ta sai rồi 1
Phòng trà rất chật hẹp.
Hai người cùng đứng ở bên trong, có vẻ vô cùng chật chội.
Tôn Thủy Cần chậm rãi tiến lên một bước: “Huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ nhìn thấy trên tóc huynh có thứ gì đó, muốn giúp huynh lấy xuống…”
“Không cần!”
Triệu Nhị Cẩu nghiêng người, đi ra khỏi phòng trà.
Hắn đứng ở cửa, quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Đây là cửa hàng của tức phụ ta, sau này tốt nhất ngươi vẫn đừng đến đây nữa.”
“Tại sao?” Tôn Thủy Cần mở to đôi mắt ngấn nước: “Ta và Oánh Oánh đều là nữ nhân mang thai, có rất nhiều đề tài chung, ta có thể giúp nàng quản lý cửa hàng, nàng hoan nghênh ta đến.”
“Cũng bởi vì một tiếng Nhị Cẩu ca này, cho nên sau này ngươi không cần tới nữa.” Giọng nói của Triệu Nhị Cẩu lạnh như băng: “Thiển Căn lớn hơn ta, ngươi gả cho Thiển Căn, nên giống như Thiển Căn mà gọi ta là Nhị Cẩu, gọi Nhị Cẩu ca, như thế nào, ngươi cho rằng vẫn như năm ngoái sao? Một nam nhân đã kết hôn và một nữ tử đã kết hôn, ngươi không nên một mình đến gần ta.”
Hắn nói xong, vung tay bỏ đi.
Nhưng mà khi đi tới phía trước, hắn không còn lộ ra vẻ lạnh lùng nữa, mà đi đến bên cạnh Tào Oánh Oánh: “Nhũ mẫu đã hầm canh cho nàng rồi, đi, ta đưa nàng trở về uống canh trước, đừng để bị đói.”
Tào Oánh Oánh đứng lên, ngoan ngoãn đi theo Triệu Nhị Cẩu.
Khổng Tú Nương cười nói: “Đôi phu thê này thật sự là yêu thương nhau, đại tiểu thư của chúng ta đã không gả nhầm người.”
Trình Loan Loan cũng gật đầu theo: “Nhị Cẩu nhà chúng ta cũng không cưới nhầm tức phụ.”
Lúc này, một nam tử đi vào từ ngoài cửa, là Triệu Thiển Căn vừa mới tan làm từ xưởng xà phòng về, hắn vừa đi vào đã chào hỏi mọi người rồi mới mở miệng hỏi: “Không phải Thủy Cần nói tới đây hỗ trợ sao, nàng ấy đâu rồi?”
“Ta ở đây.” Tôn Thủy Cần đi ra từ phòng trà với sắc mặt như bình thường, trên mặt nặn ra một nụ cười: “Sao chàng lại tới đây?”
“Tới đón nàng trở về, sợ nàng bị ngã trên đường đi.” Triệu Thiển Căn lập tức tiến lên đỡ cánh tay nàng ta: “Ta vừa mới mua một con chim bồ câu hoang ở chỗ Triệu thợ săn, rất tốt cho nữ tử mang thai, một lát nữa trở về sẽ làm cho nàng…”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Không nghĩ tới đứa nhỏ Thiển Căn này cũng là người biết yêu thương tức phụ.” Khổng Tú Nương kinh ngạc mà cảm thán: “Những nam tử của thôn Đại Hà này thật sự là không tồi, chỉ cần biết thương yêu tức phụ thì còn lo gì cuộc sống sẽ không tốt đẹp.”
Trình Loan Loan chỉ cười mà không nói gì.
Trong thôn này có người thương yêu tức phụ, đương nhiên cũng có người thường bạo lực gia đình, bất cứ ở địa phương nào, đều có người tốt và người xấu, không thể khái quát chung lại được.
Sắc trời dần dần tối, hoàng hôn buổi chiều nhuộm đỏ chân trời.
Mã bà tử đã chuẩn bị xong đồ ăn, bởi vì trong nhà có nhiều người, mỗi ngày có ba người cùng nhau nấu cơm, Mã bà tử và Ngụy Hồng Anh, còn có Liễu Lục hỗ trợ trông chừng bếp lửa.
Trong nhà, các chủ tử ăn cơm ở phòng khách, hạ nhân chia thành từng nhóm ăn cơm ở trong sân bên ngoài phòng bếp, dưới sự quản lý của Tề bà tử, tất cả mọi thứ trong ngôi nhà đều ngăn nắp gọn gàng.
Trải qua một thời gian quen thuộc và hoà nhập, tất cả mọi người được sắp xếp công việc mới dựa trên cơ sở am hiểu về công việc mà bản thân mình phụ trách.
Bình thường bốn thị vệ sẽ đi theo Triệu Đại Sơn ra ruộng làm nông, khi có yêu cầu cần ra ngoài mua sắm gì đó hoặc là công việc yêu cầu sức lực lớn thì đều giao cho bọn họ.
Tất cả chuyện vặt trong nhà đều do Tề bà tử phân công, như chăm sóc hài tử, nấu cơm, quét nhà, sửa sang lại, cho gia súc ăn… Tuy rằng công việc rất nhiều, nhưng cũng có nhiều người làm, mỗi người phụ trách một bộ phận nhỏ, công việc kỳ thật cũng không tính là quá mệt mỏi.
Khi Trình Loan Loan và người trong nhà dùng cơm, không cần đám Tề bà tử hầu hạ, người trong nhà vui vẻ hòa thuận, là thời điểm mọi người thả lỏng nhất mỗi ngày, nói mình đã làm những gì trong ngày, nói ra những hiểu biết mới của mình, mọi người trao đổi với nhau một chút, có thể biết hướng đi và suy nghĩ của nhau, cũng có thể gia tăng tình cảm.
Sau khi Triệu Nhị Cẩu ăn no, buông đũa xuống và nói: “Thiển Căn tẩu kia, về sau vẫn là đừng để nàng ta đến quá gần Oánh Oánh.”
Ngay sau khi hắn nói xong những lời này, tất cả mọi người trên bàn đều sững sờ.