Tức phụ à, ta sai rồi 2
Ngoại trừ Tào Oánh Oánh, toàn bộ mọi người đều biết Thiển Căn tẩu chính là Tôn Thủy Cần, cũng là người mà Triệu Nhị Cẩu luôn nhung nhớ vào năm ngoái.
“Vì sao?” Tào Oánh Oánh mang vẻ mặt khó hiểu: “Nàng ta là người đang mang thai, không thích hợp làm những việc phải ngồi lâu như thêu thùa may vá, ta còn định thuê nàng ta giúp trông cửa hàng.”
Trình Loan Loan suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, hôm nay Nhị Cẩu và Tôn Thủy Cần đụng phải nhau ở trong cửa hàng, sợ là xảy ra chuyện xấu gì rồi.
Mặc kệ Tôn Thủy Cần có sống tốt hay không, quả thật không thể tiếp xúc quá nhiều.
Nàng mở miệng nói: “Nhị Cẩu, con mang Oánh Oánh về phòng rồi nói rõ ràng mọi chuyện, những người khác đều theo ta cùng nhau ăn nho!”
Những trái nho màu tím được đặt trong chiếc đĩa sứ trắng, nhìn đặc biệt đẹp mắt, ngay lập tức một đám người đã bị thu hút, vừa ăn nho, vừa thay phiên nhau đạp quạt tự động nhân tạo, rất là thoải mái.
Tào Oánh Oánh mang vẻ mặt nghi ngờ đi theo trở lại phòng ngủ.
“Khụ, sự việc chính là như vậy.” Triệu Nhị Cẩu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Đầu mùa xuân năm ngoái, ta ngoài ý muốn quen biết Thiển Căn tẩu, từng nghĩ tới cầu hôn và cưới nàng ta vào cửa…”
“Chàng nói cái gì?!” Trong nháy mắt Tào Oánh Oánh đã muốn nổ tung: “Trước ta, chàng còn muốn cưới người khác?”
Nàng luôn luôn dịu dàng, giờ lại giống như một con sư tử xù lông.
“Nương tử, nàng đừng tức giận, nghe ta giải thích đã.” Triệu Nhị Cẩu vội vàng nắm lấy tay thê tử: “Lúc đó ta là bị mê hoặc, cho rằng nàng ta là một nữ nhân tốt, ai ngờ, nàng ta đồng thời qua lại với ta và Thiển Căn, sau đó ta đã chặt đứt ý tưởng này.”
Tào Oánh Oánh trừng mắt nhìn hắn: “Nói cách khác, nếu Thiển Căn tẩu không ở cùng một chỗ với Thiển Căn, ngươi sẽ cưới nàng ta sao?”
“Cũng không phải…”
Lần đầu tiên Triệu Nhị Cẩu cảm thấy mình không biết nói gì, đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn không thẳng thắn, bởi vì lúc trước hắn thật sự là có nghĩ tới sẽ thành thân với Tôn Thủy Cần.
Ý tưởng lúc đó chân thành như vậy, bây giờ nghĩ lại thì thật thật buồn cười.
Nhưng mà hắn không cười nổi, bởi vì tức phụ của hắn tức giận đến muốn bật khóc.
“Nương tử, tức phụ, ta sai rồi…” Triệu Nhị Cẩu vội vàng ôm thê tử vào trong ngực: “Nàng là nữ tử tốt nhất trên thế gian này, ta rất may mắn khi có thể cưới nàng về nhà. Cũng chính là bởi vì như thế cho nên ta không muốn nàng quá thân thiết với Thiển Căn tẩu, ta sợ nàng ta ghen tị với nàng, rồi sẽ sinh ra những ý tưởng không tốt với nàng ở trong đầu…”
Thấy dáng vẻ luống cuống của Triệu Nhị Cẩu, Tào Oánh Oánh lau nước mắt, kìm nén cảm xúc xuống, nói: “Ta không tức giận, chuyện này đều đã trôi qua, còn tức giận làm gì nữa, lúc trước ta không phải cũng suýt chút nữa gả cho Đậu lão gia sao, chúng ta ai cũng đừng ghét bỏ ai. Ta sẽ nhớ kỹ những lời nói của chàng, sẽ không để cho Thiển Căn tẩu đến hỗ trợ nữa.”
“Nương tử, nàng là người quá hiểu chuyện, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn nho!”
Nhìn thấy đôi phu thê trẻ tuổi vui vẻ đi ra, Trình Loan Loan biết, nút thắt mang tên Tôn Thủy Cần xem như đã giải quyết xong.
Cả gia đình ngồi trong sân ngắm trăng ngắm sao, cảm nhận được làn gió mát, đêm hè khô nóng cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Thoáng cái đến cuối tháng bảy, lý chính triệu tập các hộ gia đình tới họp, chuẩn bị thu hoạch lúa, cũng trọng điểm nhấn mạnh phải để lại lúa gạo dự trữ, tuy năm nay không thiếu lương thực, nhưng có ai lại ghét bỏ lương thực nhiều chứ.
Nghe nói khu vực phía nam cả nước đều mở rộng giống lúa tái sinh, là từ thôn Đại Hà bọn họ mở rộng ra ngoài, nghe nói đến lúc đó, các phủ châu khác còn có thể sẽ phái người đến học tập kỹ thuật trồng trọt, thôn bọn họ cũng không thể trở thành trò cười.