Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hắn thích một nữ tử 1
Trình Loan Loan cùng Khổng tú nương nói chuyện với nhau rất nhiều, thậm chí ngay cả sau khi vải bông dệt ra, làm thành kiểu dáng gì cũng nghĩ đến.
Hơn một trăm mẫu đất trồng bông của nàng, ngoại trừ chế thành chăn mền để bán ra, còn có rất nhiều người dùng bông làm y phục, quả thật bây giờ cũng nên lên kế hoạch được rồi.
Hai người càng nói chuyện càng thêm ăn ý, Trình Loan Loan nói kiến thức lý luận, Khổng tú nương sẽ trực tiếp chỉ ra tính khả thi và phức tạp của thao tác trong thực tế…
Đang nói đến chỗ sôi nổi, ngoài cửa chợt có tiếng Hạ Hoa vang lên:
“Thiển Căn tẩu tử, sao ngươi lại đứng ở chỗ này không đi vào?”
“A…Ta cũng đang định đi vào.”
Trình Loan Loan đầu lại, chỉ thấy Hạ Hoa và Tôn Thủy Cần cùng đi vào.
Tôn Thủy Cần sắc mặt như thường, trong tay cầm một xấp giấy, trước tiên nàng chào hỏi Trình Loan Loan một tiếng, lúc này mới mở miệng nói: “Lúc trước nghe Khổng tú nương nói bản thảo thiết kế không đủ, ta ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, liền tùy tiện vẽ một ít, tú nương nhìn xem có được không?”
Năm bản thảo thiết kế được đặt trên bàn, dùng bút than vẽ ra, nét bút còn hơi non nớt, nhưng tổng thể thoạt nhìn vẫn rất tốt.
Thiết kế của Tào Oánh Oánh thiên về bảo thủ, mà những thiết kế này của Tôn Thủy Cần lại táo bạo hơn rất nhiều, thêm rất nhiều yếu tố không tầm thường khác.
“Được, rất tốt.” Khổng tú nương gật đầu: “Năm bản thảo này ta sẽ mua hết, tổng cộng ba lượng bạc được không?”
Tuy rằng một kiểu dáng chỉ làm bốn kiện xiêm y, nhưng mỗi một kiểu dáng sẽ làm thêm những kiểu tương tự nữa, chính là trên cơ sở ban đầu thay đổi một chút, từ đó sẽ có thêm một hoặc nhiều kiểu dáng khác nữa, bỏ ra ba lượng bạc mua năm thiết kế, không lỗ.
“Khổng tú nương đây là nói cái gì vậy.” Tôn Thủy Cần vội vàng từ chối: “Ngài dạy ta thêu hoa không thu tiền, ta hỗ trợ vẽ mấy bản thảo thiết kế sao có thể đưa tay đòi tiền được, vậy ta thành người gì?”
Trong mắt Khổng tú nương lộ vẻ tán thưởng: “Năm kiểu dáng này của ngươi hơi có chút vấn đề nhỏ, sáng mai ngươi tới đây, ta cẩn thận nói cho ngươi một chút.”
Tôn Thủy Cần mừng rỡ: “Đa tạ Khổng tú nương!”
Chờ sau khi nàng rời đi, Trình Loan Loan không nhịn được liền hỏi: “Khổng tú nương cảm thấy, tức phụ Thiển Căn là người thế nào?”
“Lúc đầu tiếp xúc, cảm thấy nàng thêu không tệ, về sau phát hiện, nàng có chút cấp công cận lợi.” Khổng tú nương nói thật: “Nhưng mà, đối với người học nghề mà nói, cấp công cận lợi kỳ thật cũng là một chuyện tốt. Chỉ cần là thứ ta dạy, hôm đó nàng nhất định phải hiểu rõ, có một lần, trời đã tối, còn cầm khăn tay tới tìm ta xin thỉnh giáo… Nàng nguyện ý học, nguyện ý hỏi, cũng rất nguyện ý tiếp xúc với thứ mới, xem như là tiểu cô nương có thiên phú nhất trong thôn Đại Hà này.”
Trình Loan Loan gật đầu, Tôn Thủy Cần đặt tâm vào sự nghiệp là chuyện tốt, chỉ cần đừng có nảy ra ý đồ xấu là được.
Thời gian cao điểm hái bông là vào tháng tám, một tháng này, Triệu Đại Sơn hoàn toàn không được nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày đều cùng mười người làm công bận rộn trên đồng, bốn huynh đệ Trình Giáp cũng ngâm mình trong ruộng bông, một đám phơi nắng đen thui.
Các bà tử trong nhà đương nhiên cũng không nhàn rỗi, cùng nhóm lão thái thái trong thôn ngồi lột bông.
Bởi vì mỗi ngày đều ngồi cùng một chỗ tán gẫu, mấy bà tử nha hoàn đến từ kinh thành này đã rất nhanh có thể nói lưu loát tiếng địa phương thôn Đại Hà, ngay cả nhà nào trong thôn vừa mới cưới vợ, chó nhà nào mới đẻ con, xem như đã hoàn toàn hòa nhập vào hoàn cảnh nơi này.
Đến cuối tháng tám, bông trong ruộng cuối cùng cũng đã thưa hơn một chút, mọi người cũng được thoải mái hơn.
Mà lúc này, Trình Chiêu và Thẩm Chính ngồi xe ngựa từ Hồ Châu trở về.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Trình Loan Loan mới nhớ tới, kỳ thi hương năm nay sắp đến rồi. Kỳ thi hương này triều định định vào cuối tháng chín hàng năm, bởi vì là mùa thu nên kỳ thi này còn được gọi là thu vi, thí sinh phải đi lên tỉnh tham gia thi trước đã. Hồ Châu là phủ thành, bên trên còn có tỉnh thành, bên trên tỉnh thành mới là kinh thành.

Advertisement
';
Advertisement