Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tổng lợi nhuận của thôn Đại Hà 1
Sau khi thu hoạch bông vải xong thời gian đã trôi về giữa cuối tháng chín.
Ý thu dần dần nồng đượm hơn, các loại rau quả thu hoạch vào mùa thu như đậu phộng, hạt mè, hạt đậu cũng bắt đầu từ từ được thu hoạch cất trữ vào nhà kho, nhưng cũng không nhiều lắm, bận rộn ba đến năm ngày là thu hoạch xong.
Còn chỗ Trình Loan Loan có việc quan trọng phải làm, đó chính là thu hoạch ớt.
Những ngày cuối thu, những quả ớt treo lủng lẳng trên cây, từng cây từng cây đỏ rực như lửa, nhìn thấy cực kỳ mê người.
Cho dù làm tương ớt hay ớt bột thì đều nhất định phải dùng ớt đỏ, sau khi bố trí người thu hoạch toàn bộ, một phần phơi nắng để làm ớt bột và ớt xay nhuyễn, một phần cắt ra trộn với muối hoặc ướp với đậu để chế thành tương…. Trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa nhà lớn đều là mùi ớt hắc mũi.
Giữa lúc không bận rộn lắm, lý chính triệu tập toàn bộ người trong thôn lại họp.
Bây giờ vùng xung quanh cây hòe già càng ngày càng bằng phẳng, trở thành nơi họp hành trong thôn, còn có người đặt nhiều phiến đá cao thấp khác nhau ở bên cạnh, thuận tiện cho lão nhân hoặc nữ nhân mang thai ngồi tham dự.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây là vì chuyện liên quan đến khu chợ.” Lý chính hắng giọng, lớn tiếng nói: “Đầu năm, chúng ta gom góp tiền vốn, cùng thành lập chợ thôn Đại Hà, nửa năm trôi qua, các vị đều chứng kiến sự phát triển của khu chợ rõ như ban ngày. Hai mươi gian cửa tiệm đều được cho thuê, mọi người muốn mua gì cũng rất thuận tiện, không cần phải dậy sớm vào thành nữa. Việc thuận tiện này chúng ta cũng không cần nói đến nữa, chủ yếu là kiếm được tiền.”
Vừa nghe đến tiền, người trong thôn càng thêm nghiêm túc.
Đầu năm khi góp tiền, rất nhiều người trong số họ đều hùn theo, bởi vì nương Đại Sơn góp tiền, lý chính cũng góp, một số lưu dân cũng góp, nếu bọn họ không góp thì giống như không ăn ý với những người khác ở thôn Đại Hà, vì thế đều cắn răng có thể góp bao nhiêu thì góp bấy nhiêu, ít nhất cũng góp nửa lượng bạc mới tích cóp đủ tiền để xây nên khu chợ.
Nửa năm đã trôi qua, chẳng lẽ bọn họ có thể lấy lại vốn rồi sao?
“Thiết Trụ, cháu lên đây, báo cáo số liệu sổ sách với mọi người.”
Lý chính vừa dứt lời, Triệu Thiết Trụ cầm sổ sách nhảy lên trên tảng đá lớn.
“Chào mọi người, ta là Thiết Trụ, nửa năm qua các khoản thu chi trong thôn đều do ta ghi chép.” Hắn nói chuyện rất bình tĩnh ổn trọng: “Đầu tiên nói về các khoản thu vào của thôn chúng ta, chính là ba khoản, khoản thu từ khách điếm khu chợ, khoản thu từ cho thuê cửa tiệm và một khoản thu nữa từ tiếp đón du khách, khoản thu từ khách điếm là bốn trăm hai mươi mốt lượng….”
Người trong thôn như hít phải một ngụm khí lạnh.
Bọn họ không biết tính toán sổ sách chỉ biết nhờ có sự tồn tại của phường xà bông mà hầu như ngày nào cũng có khách thương từ nơi khác đến thôn, mỗi người sẽ mang ít nhất sáu bảy tùy tùng, sau đó ở lại trong thôn một đêm, bọn họ cứ nghĩ không đáng bao nhiêu tiền, không ngờ mới qua nửa năm lại kiếm được đến bốn trăm hai mươi mốt lượng?
“Cửa tiệm tổng cộng có hai mươi gian, ba tháng đầu cho thuê rẻ hơn chút ít, hai trăm văn tiền một tháng, mấy tháng sau tăng lên năm trăm văn một tháng, nửa năm thu được mười bảy lượng có dư.”
“Từ tháng sáu mới bắt đầu tiếp đón du khách, đến nay trải qua ba tháng, chia đều từng tháng có hai mươi ngày tiếp đón khách đến du ngoạn, mỗi ngày thu vào trong khoảng từ hai mươi lượng đến năm mươi lượng, tổng cộng một nghìn tám trăm năm mươi ba lượng có thừa.”
“Tiền thu vào từ ba khoản này tổng cộng là hai nghìn hai trăm chín mươi mốt lượng và một trăm hai mươi ba văn tiền.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay sau đó sôi nổi hẳn lên, bùng lên tiếng thảo luận ầm ĩ làm người ta kinh sợ.
“Ôi trời ơi, hơn hai nghìn lượng bạc, thật hay giả?”
“Ta biết thôn chúng ta kiếm được tiền nhưng chỉ nghĩ kiếm được nhiều nhất cũng cỡ hai trăm lượng gì đó thôi, không ngờ đến hai nghìn lượng.”
“Thôn Đại Hà chúng ta phát tài rồi, ông trời của tôi ơi.”
“Lão nhân, trước kia nhà chúng ta góp bao nhiêu tiền vậy? Nếu tính như thế thì có thể được chia bao nhiêu?”
“….”
“Im lặng, tất cả im lặng.” Lý chính hô to: “Đây là khoản thu chưa trừ đi phí tổn, sau khi trừ phí tổn thì sẽ không còn nhiều như vậy nữa.”
Mọi người đột nhiên yên tĩnh lại.

Advertisement
';
Advertisement