Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Toàn thôn đến cửa xin lỗi 1
Tôn Thủy Cần nói thẳng chuyện đã xảy ra.
Nương Thiển Căn vốn đang kích động không thôi, vẻ mặt chậm rãi tỉnh táo lại.
Nàng há miệng hỏi: “Nói cách khác, nếu như không phải ngươi sớm cùng Hồ chưởng quỹ hợp tác, một ngàn lượng bạc này hẳn là số tiền mà nương Đại Sơn kiếm được?”
“Triệu thẩm lợi hại như vậy, trên tay có nhiều sinh ý kiếm được tiền như vậy, cần gì phải nhìn chằm chằm vào chuyện làm ăn này?” Tôn Thủy Cần nói một cách hợp tình hợp lý: “Cũng không thể bởi vì nàng bán y phục mà người bên ngoài không thể bán được! Chuyện này Triệu thẩm đã biết, con coi như là không có việc gì rồi, tiền này con sẽ cầm đi mua một cửa hàng, về sau con cùng Thiển Căn ở trong thành làm ăn, so với đi làm công nhân ở phường xà phòng không phải là tốt hơn sao?”
Nương Thiển Căn nhìn về phía nhi tử: “Cụ thể thì nương Đại Sơn Nương đã nói gì?”
“Triệu thẩm rất tức giận.” Triệu Thiển Căn không nhớ rõ Trình Loan Loan nói cái gì, chỉ nhớ rõ cảm xúc mình cảm nhận được: “Khổng tú nương càng tức giận hơn, cùng Thủy Cần đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, còn có tức phụ Nhị Cẩu cũng tức giận không kém….Tóm lại, tất cả mọi người đều rất tức giận.”
“Ai nha nguy rồi!” Nương Thiển Căn buông ngân phiếu trong tay ra: “Nương Đại Sơn chưa bao giờ là người dễ tức giận hết, sao giờ lại tức giận chứ, không xong rồi, có phải chúng ta đã đắc tội nương Đại Sơn rồi không? Đắc tội nương Đại Sơn, chính là đắc tội lý chính, chính là đắc tội hơn phân nửa người trong thôn Đại Hà này, nhà chúng ta còn có thể ở được trong thôn Đại Hà sống qua ngày nữa sao?”
Tôn Thủy Cần vẻ mặt không thể tin được, bà bà nàng ta lại thà rằng không cần tiền, cũng sợ đắc tội Triệu thẩm!
Chỉ là một lục phẩm an nhân mà thôi, đáng sợ như vậy sao?
“Nương, một ngàn lượng bạc có thể mua một căn nhà trong thành, đủ để người một nhà chúng ta ở lại, còn có thể buôn bán nữa.” Nàng hít sâu một hơi mở miệng: “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ trở về nữa, không cần cố kỵ ánh mắt của người trong thôn!”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó!” Cha Thiển Căn là Triệu Hữu Quý từ cửa đi vào, trong thanh âm lộ ra tức giận: “Tổ tiên mười tám đời của Triệu gia chúng ta đều ở thôn Đại Hà, ngươi nói chuyển đi liền chuyển đi, ngươi nói không bao giờ trở về sẽ không trở về, Triệu gia chúng ta từ lúc nào đến phiên một tiểu tức phụ như ngươi làm chủ hả!?”
Tôn Thủy Cần theo lý mà tranh đấu: “Sống trong thôn có cái gì tốt, trồng trọt không kiếm được tiền, đi phường xà phòng làm việc cũng không kiếm được bao nhiêu, vì sao không thể chuyển lên thành mà làm ăn? Con làm như vậy đều là vì để cho cuộc sống của gia đình chúng ta càng ngày càng tốt, con có gì sai chứ?”
“Ai ôi ngươi cái sao tai họa này, ngươi còn mạnh miệng nữa à? Được được được, ngươi không sai, là ta sai rồi, lúc trước ta không nên đáp ứng cho Thiển Căn cưới ngươi vào cửa!” Nương Thiển Căn vỗ đùi gào lên: “Chính ngươi thất đức thì thôi, còn kéo người một nhà chúng ta vào nữa, chúng ta tạo nghiệt gì nha? Nương Đại Sơn đã vì thôn Đại Hà mà tận tâm tận lực, nàng kiếm tiền là chuyện đúng đắn, ngươi dựa vào cái gì mà cướp tay trên, chỉ dựa vào ngươi bụng to mà nương Đại Sơn không dám mắng ngươi đánh ngươi sao? Không được, trước tiên ta thay nương Đại Sơn giáo huấn ngươi một trận đã rồi nói sau!”
Nương Thiển Căn cầm một cây củi lên muốn đánh.
Triệu Thiển Căn vội vàng xông tới, đem tức phụ mình bảo vệ ở phía sau.
Người vây xem bên ngoài cũng vội vàng tới khuyên can.
“Người còn đang mang thai đấy, cẩn thận sinh non.”
“Có chuyện gì ngồi xuống nói cho đàng hoàng, người một nhà đánh nhau còn ra thể thống gì.”
“Tức phụ Thiển Căn luôn ngoan ngoãn khéo léo, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Các thôn dân đi vào hỏi thăm tin tức, một số người thật sự quan tâm, một nhóm người khác đơn thuần là quần chúng ăn dưa, trước cửa vây quanh một đống người.
Nương Thiển Căn bắt đầu kể lại sự tình: “Các ngươi còn nhớ Hồ chưởng quỹ lúc trước đến thu mua bông không? Gần đây trong thành bán y phục đắt tiền, chính là Hồ chưởng quỹ dùng bông ở thôn Đại Hà chúng ta làm thành. Y phục hắn làm, nương Đại Sơn cũng đang làm. Y phục của nương Đại Sơn còn chưa bắt đầu bán ra mà Hồ chưởng quỹ đã bán mấy ngàn mấy vạn kiện rồi, toàn bộ hàng của nương Đại Sơn đều bán không được.”
“Chính là do Thiển Căn cưới ngôi sao tai họa này vào cửa tiết lộ mật báo cho Hồ chưởng quỹ, Hồ chưởng quỹ mới đến thôn chúng ta thu mua bông, nếu không phải bởi ngôi sao tai họa này, làm sao nương Đại Sơn có thể chịu thiệt thòi lớn như vậy! Ôi chao, các ngươi cũng đừng ngăn cản ta, ta phải giáo huấn tiểu tiện nhân này một trận cho biết thế nào là trời cao đất rộng!”
Người trong thôn hai mặt nhìn nhau.
Vốn là ăn dưa của người khác, làm sao có cảm giác, chuyện này hình như cùng bọn họ cũng có quan hệ?

Advertisement
';
Advertisement