Nếu như bọn họ không bán bông cho Hồ chưởng quỹ, Hồ chưởng quỹ sẽ không có bông làm xiêm y, càng không có khả năng cướp đi việc làm ăn của nương Đại Sơn.
Ai nha, đắc tội ai cũng không thể đắc tội nương Đại Sơn a, đắc tội nương Đại Sơn, thôn Đại Hà sẽ không có ai để trông cậy vào rồi!
“Không được, phải nhanh chóng đi tìm nương Đại Sơn bồi tội!”
“Ta biết ngay mà, thu mua bông giá cao như vậy là không có ý tốt, quả nhiên đúng thật.”
**
**
“Tức phụ Thiển Căn cũng thật là, nương Đại Sơn Nương vì thôn làm nhiều việc như vậy, nàng sao có thể liên hợp với người ngoài khi dễ nương Đại Sơn?”
“Nương Đại Sơn lần này sợ là thiệt thòi không ít, cái này phải xử lý sao đây, chúng ta phải suy nghĩ một chút!”
“Trước tiên đi tìm nương Đại Sơn bồi tội đã, sau đó hỏi chúng ta có thể giúp đỡ được gì không…”
Quần chúng vây xem trong nháy mắt tản đi.
Tôn Thủy Cần lại lần nữa không thể tin, nếu không phải nàng gọi Hồ chưởng quỹ đến thu bông, bông của những người này chỉ có thể lấy ra làm y phục mùa đông, hoặc là bán cho Triệu thẩm với giá thấp. Nàng ta giúp thôn dân kiếm được một món tiền nhỏ, thế mà bọn họ lại còn đến trách nàng, có thiên lý hay không!
Nương Thiển Căn cũng không để ý đến việc giáo huấn nhi tức nữa, từ trong bếp xách ra cái đầu heo mua được buổi sáng, vội vàng đuổi theo các thôn dân đi bồi tội.
Lúc này sắc trời đã dần tối, Trình Loan Loan vừa ăn xong bữa tối, ở trong sân hái lê.
Quả lê cuối thu đã hoàn toàn chín, quả rất to, màu cam vàng chọc người chảy nước bọt. Nhà nàng có nhiều trái cây như vậy cũng ăn không hết, định đợi lát nữa đưa một ít cho người trong thôn nếm thử.
Đột nhiên Tề bà tử vội vàng đi vào: “An nhân, rất nhiều thôn dân tới đây, khoảng chừng hơn trăm người, nói là muốn đến bồi tội, lão nô cũng không biết cụ thể là chuyện gì, có cho bọn họ vào không?”
Trình Loan Loan nhíu mày lại, là trong thôn phát sinh đại sự gì sao?
Nàng gật đầu, bảo Tề bà tử dẫn người vào.
Cũng may sân này cũng đủ lớn, hơn trăm người tiến vào cũng thoải mái.
Lý chính đứng ở phía trước, vẻ mặt áy náy nói: “Nương Đại Sơn, ta cũng là vừa mới biết được, thì ra Hồ chưởng quỹ lúc trước đến thu mua bông là không có ý tốt, chúng ta không nên đem bông bán cho hắn. Chuyện này là mọi người chúng ta làm sai, cố ý tới cửa bồi tội, kính xin nương Đại Sơn có thể tha thứ cho chúng ta lần này, bông trồng được năm sau, chúng ta sẽ không bán nữa.”
Dứt lời, các thôn dân ở phía sau lập tức bảy miệng tám lưỡi xin lỗi, sắc mặt ai nấy đều thành khẩn, còn có người thậm chí muốn trả lại số tiền bán bông trước đó.
Trình Loan Loan lập tức dở khóc dở cười: “Sao lại không thể bán bông, có thể kiếm tiền vì sao lại không làm?”
Bông vốn là cây công nghiệp, sau khi thu hoạch bán kiếm tiền, là nguồn thu nhập chính của nông dân, sao có thể vì chuyện này mà không bán nữa.
Thần sắc nàng nghiêm túc nói: “Đối phương ra giá cao, vậy thì càng nên bán, số tiền này đều là tiền vất vả của các ngươi, xứng đáng nhận được, đừng cảm thấy áy náy gì hết, ai cũng đừng vì tiền mà gây khó dễ.”
“Nhưng là nương Đại Sơn, ngươi chịu thiệt thòi lớn a!” Nương Thiển Căn đi ra, vẻ mặt áy náy: “Đều là do nhi tức không hiểu chuyện của ta, nếu không phải nàng ta làm loạn một trận, sao có thể có nhiều chuyện như vậy, ta sẽ bảo nàng đem tiền kiếm được bằng chuyện trái lương tâm kia trả lại! Đại Sơn Nương, có phải y phục ngươi làm ra không bán được không, không có việc gì, người trong thôn chúng ta đến mua, ít nhiều có thể hỗ trợ giảm bớt một ít tổn thất!”
Những người khác nhao nhao phụ họa theo.
“Nhà ta tám người, có thể mua tám bộ y phục.”
“Ta mua hai mươi bộ, mặc không hết giữ lại sang năm lại mặc.”
“Dù sao bán bông kiếm được không ít tiền, toàn bộ lấy ra mua xiêm y.”
“…”
Nhìn thôn dân lấy tiền ra, hốc mắt Trình Loan Loan bỗng nóng lên.
Nỗ lực của nàng, giống như nhận được hồi báo, có thể làm cho những thôn dân nghèo khó này hào phóng bỏ tiền ra giải vây cho nàng, đây là phúc khí mà nàng đã tích tụ.