Nguồn tiêu thụ y phục 1
“Mọi người nhanh chóng cất tiền vào đi.” Trình Loan Loan cười mở miệng: “Ta đã nghĩ ra cách bán số y phục bông ở trong nhà kho rồi, không cần mọi người tốn kém. Đương nhiên nếu mọi người thật sự cần thì hoan nghênh chọn mua.”
Lý chính tiếp tục hỏi: “Nương Đại Sơn, cháu cũng đừng cậy mạnh, ta nghe Khổng tú nương nói trong nhà kho chất đống cả vạn bộ y phục, chúng ta có thể giúp bao nhiêu thì cứ giúp bấy nhiêu vậy.”
“Có phải lý chính thúc đã quên mỗi ngày phường xà bông đều có khách thương tới lui hay không?” Vẻ mặt của Trình Loan Loan thoải mái: “Bọn họ đến từ trời Nam biển Bắc sẽ giúp ta bán y phục đến chỗ khác, các vị không cần phải lo lắng thay ta đâu. Đúng lúc ta đang hái lê, nếu mọi người đã đến đây thì chi bằng giúp một tay, lê rất ngọt đấy.”
Vì thế nhóm thôn dân tình nguyện giúp đỡ hái lê, cây lê này mọc sum suê dọc theo bức tường bao quanh nhà, tiết trời cuối thu, từng quả lê màu vàng cam treo lủng lẳng trĩu cả cành cây, phải leo lên tường nhà hoặc là dùng thang mới có thể hái xuống, hơn trăm người cùng nhau ra tay, chỉ chốc lát sau, tất cả quả lê đều đã vào trong sọt.
“Đừng vội đi đấy.” Trình Loan Loan lấy lê từ trong sọt ra: “Nhiều lê như vậy nhà ta cũng không ăn hết, rất dễ bị hỏng, mọi người mang vài quả về cho mấy đứa nhỏ ăn.”
Chờ tới lúc nhóm thôn dân đi ra khỏi tòa nhà lớn của Trình Loan Loan, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
Rõ ràng bọn họ tới để xin lỗi, rõ ràng tới để chi tiền giúp đỡ nhưng kết quả nương Đại Sơn không những không cần tiền của bọn họ mà còn trả lại cho mỗi người bọn họ ba bốn quả lê, thật sự giống như bọn họ cố ý đến tống tiền vậy.
“Mọi người đều phải ghi lòng tạc dạ sự cống hiến của nương Đại Sơn đối với thôn chúng ta.” Lý chính nói ra những lời thấm thía: “Ta không hy vọng sau này còn xảy ra chuyện như vậy một lần nữa, ai còn dám dở trò xấu xa sau lưng thì cũng đừng trách ta khiến hắn trở thành tội nhân của cả thôn Đại Hà.”
Nhóm thôn dân lập tức gật đầu, cam đoan sẽ không làm loại chuyện này.
Khi bọn họ trở về, đi ngang qua sân nhà Triệu Thiển Căn, hoặc nhiều hoặc ít đều chỉ trỏ vài câu. Tôn Thủy Cần ở trong sân vốn không có cách nào tiếp tục ở lại nên vẫn luôn trốn tránh trong phòng. Nàng ta có thể hiểu được thái độ của nhóm thôn dân nhưng nàng ta không thể hiểu được cha mẹ chồng, càng không thể hiểu được Triệu Thiển Căn.
Một nghìn lượng bạc đấy, đây là một khoản tiền cực kỳ lớn mà một gia đình ở nông thôn tích lũy ba đời cũng không thể tích lũy nổi, nàng ta vì việc này mà trả giá nhiều như vậy, dựa vào đâu mà lại bị chỉ trích nhục nhã như vậy….
Một đêm này, ngoài nhà Triệu Thiển Căn ra thì nhà những người khác đều ngủ rất thoải mái.
Buổi sáng thức dậy, thời tiết càng lạnh hơn, chim nhạn bay ngang qua trên bầu trời, mùa đông sắp đến, chúng nó phải bay đến phía nam ấm áp để trú qua mùa đông.
Khổng tú nương mặt ủ mày chau đến tìm Trình Loan Loan: “Chúng ta nên sớm tung số y phục này ra thị trường mới phải, ngâm lâu như vậy cũng không phải cách hay. Bằng không trước tiên cứ thử xem thế nào, ít nhiều gì cũng vớt vát được một ít.”
“Gấp gì chứ.” Trình Loan Loan chậm rãi rót một ly trà đưa qua: “Trước khi sang đầu xuân năm mới, số y phục này vẫn có thị trường tiêu thụ.”
Nhìn thấy dáng vẻ không chút nóng vội của nàng, trái tim luống cuống của Khổng tú nương cũng dần dần bình tĩnh lại, dò hỏi: “An nhân có cách gì tốt sao?”
“Mỗi ngày đều có sáu, bảy khách thương đến phường xà bông lấy hàng hóa đã đặt trước, ta bảo Ngôn chưởng quỹ giữ những người này lại, cứ vậy ba bốn ngày trong thôn hẳn sẽ có hơn hai mươi khách thương, vậy là đủ người có thể làm việc rồi.” Trình Loan Loan cười cười: “Bọn họ có người đến từ phương Bắc, có người đến từ phương Nam, tóm lại trải rộng khắp trời Nam đất Bắc. Thị trường ở Hồ Châu đã bão hòa nhưng ở địa phương khác thì chưa chắc?”
Thật ra Khổng tú nương đã sớm nghĩ đến chuyện vận chuyển y phục đến nơi xa để bán nhưng phí vận chuyển thật sự quá cao, vốn hàng hóa trong tay các nàng đã tồn quá nhiều, nếu còn bỏ thêm tiền vào phí vận chuyển cao thì nàng lo lắng sẽ mất nhiều hơn được cho nên mới giấu ở trong lòng không nói ra.
Không ngờ Tuệ An nhân đã sớm nghĩ đến việc này, hơn nữa còn nghĩ thấu đáo hơn so với nàng.
Cứ như vậy sẽ không cần lo lắng chuyện vận chuyển nữa.