Đất đai mới là gốc rễ 1
Trình Loan Loan kêu Khổng tú nương mang y phục ra.
Một bộ y phục có lót bông danh cho nam tử được đặt lên bàn, mỗi người truyền tay nhau quan sát.
Trong số bọn họ cũng có người kinh doanh vải, vải dệt này sờ lên là đã biết được nguyên nhân vì sao thị trường lại náo động, đối với những thương nhân không hiểu biết về vải vóc y phục thì cũng biết vải dệt này không đơn giản, mặc kệ là chi phí cao thấp bao nhiêu, chỉ cần là thứ chưa từng thấy qua thì nhất định sẽ khiến cho những kẻ có tiền mua lấy mua để.
Bạch Khải tiên phong mở miệng: “Trên tay Tuệ An nhân có hàng sao?”
“Bạch chưởng quầy quả nhiên là người thông minh.” Trình Loan Loan cười cười, “Thật không dám giấu giếm, trên tay ta hiện tại có khoảng năm ngàn bộ y phục tương tự, ai ngờ lại bị Hồ Ký nẫng tay trên, đi trước một bước đưa sản phẩm ra thị trường chiếm trước tiên cơ, hàng hóa này của ta liền bị tồn lại, cho nên mới mời các vị tới hỗ trợ. Bất quá, chúng ta trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, các vị không cần vì ta là Tuệ An nhân mà làm trái lương tâm giúp ta thanh lý mớ hàng tồn này, đây là chuyện mà ta không muốn nhìn thấy.”
Nếu đã muốn hợp tác thì nàng cũng không muốn giả dối giấu diếm điều gì, ăn ngay nói thật là tốt nhất.
Nàng vừa dứt lời thì Bạch Khải đã nói: “Chuyện tiêu thụ xà phòng bên chỗ ta đã đi vào quỹ đạo, đang nghĩ tới muốn tìm một thứ mới lạ khác thì hàng hóa của Tuệ An nhân lại xuất hiện. Tuy nhiên, nghe nói chuyện kinh doanh của Hồ Ký đại bạo là nhờ mượn tên tuổi của thôn Đại Hà, đem ra ngoài địa giới Hồ Châu thì ba chữ thôn Đại Hà chưa chắc đã dùng được, con người không thể dự tính được thị trường sẽ như thế nào, ta tạm thời chỉ có thể lấy một ngàn bộ.”
“Bạch chưởng quầy đừng vội, ta còn chưa nói giá mà.” Trình Loan Loan không nhanh không chậm nói: “Người trưởng thành và hài tử vóc dáng khác nhau nên giá thành cũng sẽ khác nhau, y phục người trưởng thành một lượng năm một bộ, y phục hài tử thì một lượng hai một bộ, các vị cân nhắc nếu không thấy có vấn đề gì thì tới chỗ Ngôn chưởng quầy đăng ký lấy hàng.”
Trong lòng mỗi thương nhân đều có một cái bàn tính, rất nhanh đã tính toán xong.
Bọn họ mang xà phòng từ thôn Đại Hà trở về thì trong xe còn không ít chỗ trống, để không cũng chẳng làm gì, đem theo ít y phục trở về thì cũng không uổng chuyến này.
Y phục này ở Hồ Châu có thể bán hơn hai lượng, ở chỗ khác chưa chắc sẽ không bán được giá đó, cứ cho là bán không được hai lượng thì hoàn vốn hẳn không phải là chuyện khó, nếu lại không được nữa thì cứ giữ đến mùa thu năm sau đem tới Hồ Châu bán là được, không phải vậy là được rồi sao.
Tuệ An nhân nhờ bọn họ hỗ trợ thì đây là vinh hạnh của bọn họ, tuyệt đối không thể làm Tuệ An nhân xấu hổ.
“Lần này ta đến Ký Châu, ở phương bắc đã sớm có tuyết rơi, y phục này chắc chắn sẽ được hoan nghênh, ta lấy một ngàn bộ.”
“Đáng tiếc lần này ta đến phía nam, bất quá cũng có thể thử một lần, ta lấy ba trăm bộ vậy.”
“Ta lần này là tính toán lên kinh thành, nghe nói thánh thượng muốn tổ chức tiết Vạn Thọ, quan lớn và quý nhân ở khắp nơi sẽ tụ tập lại, ta lấy hai ngàn bộ đến kinh thành thử thời vận vậy.”
“…”
Mọi người cứ người sau tiếp người trước mà mở miệng, hơn vạn bộ y phục cứ như vậy đã được chia sạch sẽ
Khổng tú nương không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Nếu các nàng tự mở cửa hàng bán ở trong thành thì ít nhất một hai tháng cũng chưa chắc đã bán được, tốc độ này thật là vượt quá sự tưởng tượng của nàng.
Trình Loan Loan cũng không dự đoán được mọi người lại hỗ trợ như vậy, nàng cười nói: “Còn có một việc, hiện giờ thôn Đại Hà đang tu sửa mười cái kho hàng, lần sau các vị tới đây có thể mang một ít đặc sản địa phương đến trao đổi, nếu thời gian giao hẹn không khớp thì có thể gửi tạm hàng hóa ở kho hàng, phí thuê kho hàng tháng là năm trăm văn tiền, nếu cần người trông coi thì thêm năm trăm nữa là được.”
Các thương nhân đều cười rộ lên.
Mỗi lần bọn họ đến thôn Đại Hà đều là đi xe trống mà đến, quả thật cũng lãng phí, nếu có thể trao đổi hàng hóa với thương nhân ở nơi khác thì đây cũng coi như là một chuyện kiếm lời, ai lại ngại có nhiều phương pháp kiếm bạc kia chứ?